Đắc Tội Với Thiếu Gia Trả Giá Cả Đời

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Lâm Thư quay sang Lưu Húc Huy, cố nén giận:
“Gọi điện cho Hứa Thi Gia, bảo cô ta lập tức đến làm việc.”

Tuy nhiên, lời cô vừa dứt, không chỉ Lưu Húc Huy mà cả Vương Thiết Ngưu cũng lộ vẻ ngỡ ngàng, cả hai gần như đồng thanh:
“Việc này không ổn đâu...”

“Có gì mà không ổn?” Ngay cả “Thái tử” Vương Thiết Ngưu cũng đi làm đúng giờ kia mà!

Lưu Húc Huy nhìn Lâm Thư, hơi khó xử:
“Giờ này Hứa Thi Gia thường vẫn đang ngủ... gọi điện cho cậu ấy lúc này thì không tiện lắm, cậu ấy bị chứng cáu gắt khi thức dậy...”

Lưu Húc Huy, trông có vẻ là người dễ chịu, nhưng rõ ràng đang rất khó xử. Gọi điện cho một “tiểu tam” của đối tác cấp cao chắc chắn không dễ chịu gì.

Không sao, anh không gọi thì tôi tự gọi!

Lâm Thư tìm số của Hứa Thi Gia trong danh bạ điện tử, vừa định gọi thì bị Lưu Húc Huy ngăn lại.

Anh ta hạ giọng, có ý tốt nhắc nhở:
“Luật sư Lâm, có thể cô chưa biết, nhưng Hứa Thi Gia là quan hệ lớn, bối cảnh cậu ấy rất sâu...”

“Tôi biết bối cảnh của Hứa Thi Gia.” Một “tiểu tam mạnh nhất hành tinh” mà thôi.

Nếu mọi mối quan hệ đều phải cân nhắc dè chừng, công việc làm sao mà tiến hành được? Dù sao, ai mà chẳng có chút quan hệ?

Tuy Lâm Thư tự nhủ phải giữ quan hệ tốt với Vương Thiết Ngưu, nhưng nói thật, nếu “Thái tử” cũng không nể mặt cô, thì cô cũng chẳng việc gì phải đối xử tốt với cậu ta.

Cô có đủ cách để xử lý.

Hiện tại, Hứa Thi Gia, dựa vào việc là “tiểu tam” của đối tác cấp cao mà ngang ngược đến vậy, còn ép nguyên phối vào đường cùng.

Hôm nay, Lâm Thư quyết tâm làm một việc thay trời hành đạo.

“Tôi biết, nhưng quan hệ lớn thì sao? Quan hệ lớn có thể ngang nhiên không chấp hành quy định công việc à?”

“Đây chẳng phải là cơ hội tốt để lập uy sao?”

Lâm Thư nghiêm giọng:
“Trong mắt tôi, dù là quan hệ gì cũng đều được đối xử bình đẳng. Ngay cả hoàng tử phạm pháp còn bị xử lý như thường dân, hành vi của Hứa Thi Gia tôi tuyệt đối không thể dung túng.”

Nói xong, bất chấp lời can ngăn của Vương Thiết Ngưu và Lưu Húc Huy, Lâm Thư dứt khoát bấm gọi điện.

Cơn giận đã dâng lên, vừa nghe máy, cô không cho Hứa Thi Gia cơ hội giải thích, mà lập tức phun ra một tràng:
“Hứa Thi Gia, cô có phải không muốn làm nữa không? Mười giờ rưỡi rồi mà còn ngủ, không đi làm. Đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua cho hành vi này. Trước 11 giờ phải có mặt ở văn phòng, nếu không thì trực tiếp làm thủ tục nghỉ việc. Đội của tôi không nuôi kẻ lười nhác.”

Cúp máy, nghĩ đến người vợ cả đáng thương bị ép đến mức trầm cảm rồi nhảy lầu, Lâm Thư vẫn cảm thấy không hả giận, liền gửi thêm một tin nhắn:

“Công việc giờ hành chính cũng không làm được thì tốt nhất đừng đi làm nữa mà hại người khác. Mau chóng tận dụng ‘năng lực đặc biệt’ của mình mà lấy chồng đi, đừng làm xấu mặt ngành nghề của chúng tôi.”

Gửi xong, cuối cùng Lâm Thư cũng cảm thấy sảng khoái.

Quay lại nhìn, quả nhiên, ánh mắt của Vương Thiết Ngưu và Lưu Húc Huy đầy sự ngưỡng mộ.

Đúng vậy, màn quở trách Hứa Thi Gia vừa rồi không chỉ thể hiện sự công tâm, mà còn là một cách “gõ núi dọa hổ.”

Nhanh chóng thu phục lòng người và thiết lập uy quyền.

Đều là người trưởng thành, chắc chắn sau màn này, “Thái tử” Vương Thiết Ngưu cũng sẽ giữ mối quan hệ “lễ nghi bề ngoài” với cô.

Lâm Thư thầm đắc ý.

Không hổ là tôi!

Tiếp theo, cô cần thăm dò thêm về Vương Thiết Ngưu.

“Thiết Ngưu, đến văn phòng tôi một chút, tôi có việc cần giao cho anh.”

Trong văn phòng riêng, Lâm Thư đổi sang thái độ ôn hòa hơn, giả vờ quan tâm một chút về công việc của Vương Thiết Ngưu, giao vài việc chỉnh sửa hợp đồng không quá phức tạp, sau đó bày tỏ thiện chí:

“Tôi đã đọc cuốn sách của bố anh, cảm thấy rất tâm đắc và bổ ích. Có thể nói tôi là một người hâm mộ. Tôi còn muốn sưu tầm một bản sách có chữ ký của ông ấy.”

Cô mỉm cười:
“Sau này nếu có khó khăn trong công việc, cứ nói với tôi.”

Quả nhiên, sau một màn “cương nhu phối hợp,” Vương Thiết Ngưu lộ vẻ cảm động thật sự:
“Được thôi, luật sư Lâm! Không ngờ cô đã đọc sách của bố tôi! Lần tới nếu cô có thời gian, tôi nhất định sẽ mời cô dùng bữa cùng bố tôi!”

“Thái tử” này thật biết cách!

Lập tức ngỏ lời mời cô ăn tối cùng với bố anh ta!

Quan hệ với Tín Hợp có vẻ sắp tiến triển nhanh chóng!

Tiễn Vương Thiết Ngưu ra ngoài, Lâm Thư ngân nga một điệu hát, quyết định gọi điện cho Đường Tiếu để đính chính lại.

“Vương Thiết Ngưu? Tên đúng là đặc biệt thật.” Nhưng Đường Tiếu vẫn không tin:
“Lạ thật, sao khác xa tin đồn thế? Có khi nào chị nhận nhầm người không?”

“Không đâu, chị đã nhắc đến quyển sách của bố anh ta, anh ta cũng bắt chuyện theo, chắc chắn không sai.”

“Dù sao thì thái độ của anh ta với chị đúng là không có gì để chê.” Lâm Thư tự hào nói, “Người giàu rất tinh ý, chắc chắn là sức hút cá nhân của chị đã khiến anh ta bị thuyết phục ngay lập tức.”

Lâm Thư nghĩ cũng không sai. Sức hút cá nhân của cô quả thật đã ngay lập tức thuyết phục được Vương Thiết Ngưu.

Anh bước ra khỏi văn phòng, người vẫn còn ngơ ngác, trở về chỗ ngồi. Lưu Húc Huy gọi anh, anh mới tỉnh lại:
“Anh Huy, cô gái này, thật sự đỉnh quá!” Vương Thiết Ngưu tu một hơi trà dưỡng sinh, “Người ta nói ‘anh hùng xuất thiếu niên’ quả không sai! Nhìn cô ấy còn trẻ mà đã có khí phách thế này! Không phục thì dứt khoát làm tới! Đối với ‘thái tử,’ không chỉ không có sự ưu ái, mà còn xử lý cực gắt!”

Lưu Húc Huy cũng lộ vẻ kinh ngạc:
“Thật không ngờ cô ấy lại quyết liệt như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám mắng ‘thái tử’ như thế. Tôi đã nhắc cô ấy rằng người ta có bối cảnh sâu, không biết ‘thái tử’ sẽ phản ứng ra sao nữa.”

Vương Thiết Ngưu lập tức tỏ thái độ:
“Tôi sẵn sàng ủng hộ luật sư Lâm! Cô ấy trẻ thế, lại xinh đẹp, ban đầu tôi nghĩ chắc là bình hoa, ai ngờ lại là một nhân vật cứng cỏi! Quá can đảm! Tôi, Thiết Ngưu, kính cô ấy như một ‘hảo hán’ thực thụ!”

Sau khi sắp xếp lại văn phòng mới, vì các đối tác cấp cao đều đang đi công tác, Lâm Thư tranh thủ ra ngoài chào hỏi đồng nghiệp ở các bộ phận hành chính và hậu cần. Vừa ngồi xuống pha tách trà thì nhận được một cuộc gọi.

Do khoảng cách giữa thành phố Lịch và thành phố Vinh khá xa, cô không muốn lái xe đường dài nên đã sử dụng dịch vụ vận chuyển xe. Đơn vị dịch vụ rất đúng giờ, vừa lúc cô đến Thiên Hạo không lâu thì xe của cô cũng được chuyển tới.

Nghe điện thoại xong, cô xuống lầu nhận xe.

Nhân tiện, cô đã nhanh chóng đặt chỗ ở một nhà hàng Âu khá sang gần tòa nhà văn phòng. Dù gì hôm nay cũng là lần đầu gặp gỡ nhóm mới, sau khi đỗ xe xong, cô sẽ mời họ đi ăn tối. Còn Hứa Thi Gia, cô đã nhờ Lưu Húc Huy thông báo. Cô ta chắc không đến mức không biết điều; sau màn hôm nay, chắc chắn sẽ biết đường mà ngoan ngoãn hơn.

Tuy nhiên, khi Lâm Thư lái xe định vào bãi đỗ xe ngầm, cô phát hiện con đường phía trước bỗng bị tắc nghẽn. Cô nhích từng chút một, mãi mới thấy nguyên nhân là một chiếc siêu xe đang chắn đường.

Dù sao thì thành phố Vinh cũng là đô thị hạng nhất, người giàu không thiếu. Chiếc xe gây tắc nghẽn là một chiếc Porsche 918 Spyder, nếu cô nhớ không nhầm thì giá trị của nó là hàng chục triệu tệ.

Tiếc là “ngựa tốt lại không gặp người giỏi,” một chiếc xe sang như vậy nhưng người lái lại kém cỏi, đến mức chết máy bên lề đường.

Chủ xe là một chàng trai trẻ, dáng vẻ tùy ý tựa vào chiếc siêu xe, mang một nét lười biếng lãnh đạm.

Từ góc nhìn của Lâm Thư, cô vừa đủ thấy được bóng lưng chỉnh tề của anh ta trong bộ trang phục cao cấp, màu xanh đậm, chất liệu lụa bóng có đính cườm và thêu thủ công tinh xảo. Rõ ràng là hàng haute couture từ sàn diễn.

Lâm Thư nhìn đồng hồ, thở dài, không tình nguyện bị kẹt giữa dòng xe.

Cuối cùng, khi xe của cô di chuyển được đến gần chiếc Porsche, Lâm Thư mới nhìn rõ mặt chủ xe.

Từ bóng lưng đã thấy người này có vóc dáng đẹp, nhưng không ngờ khuôn mặt cũng hoàn hảo không kém. Dù mang ánh nhìn có chút định kiến, Lâm Thư vẫn phải thừa nhận rằng anh ta sở hữu gương mặt quá mức điển trai, với xương chân mày cao, đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm và sắc nét, từng đường nét đều góc cạnh rõ ràng.

Là một người đàn ông, anh ta lại có ngoại hình quá đỗi tinh tế và đẹp đẽ.

Không giống Vương Diệc Chu, càng khác xa Vương Thiết Ngưu, người đàn ông này thuộc một kiểu hoàn toàn khác.

Lâm Thư cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu.

Có phải là một ngôi sao nhỏ nào đó không nhỉ? Cô không nhớ ra.

Anh ta đang ngáp dài, vừa ngáp vừa nói chuyện điện thoại, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ hồn nhiên vô tư thường thấy ở các cậu ấm nhà giàu:
“Tôi còn chưa tỉnh ngủ, không kịp gọi tài xế, đành phải tự lái. Làm sao biết lái chiếc xe này lại khó như vậy chứ.”

Cũng vào lúc này, Lâm Thư nhận được cuộc gọi từ Đường Tiếu.

“Chị ơi, vừa thấy trên Tiểu Hồng Thư, bảo ở khu chị có chiếc 918 Spyder xuất hiện, chủ xe đẹp trai đến mức gây chấn động! Có người vừa đăng ảnh góc nghiêng của anh ta lên mạng, lập tức viral! Đã có không ít người đến đó hóng rồi!”

Thảo nào không chỉ xe đông mà cả người cũng càng lúc càng nhiều, đường càng tắc thêm!

Đường Tiếu, điểm nào cũng tốt, chỉ là hơi quá mê nhan sắc. Giọng cô ấy đầy phấn khích:
“Chị, chị có thể xuống xe giúp em xem thử không, tiện xin số liên lạc của anh ta được không? Trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai! Hàng cực phẩm đó chị!”

Lâm Thư không nhịn được bật cười:
“Tên này đang chết máy giữa đường! Một gã đàn ông đến lái xe cũng không nổi, đẹp trai thì có ích gì? Lái kém thế thì tốt nhất đừng ra đường!”

“Còn em nói trẻ tuổi giàu có, em biết không? Ở Nhật, mấy người trẻ lái siêu xe thường là trai bao.”

“Quan trọng nhất là! Đừng bao giờ xin số liên lạc của mấy gã lái xe kém.”

Bị kẹt đường, cơn bực bội của Lâm Thư càng tăng, nhớ đến bao chuyện không may gần đây, cô không kiềm được mà bắt đầu tấn công không chừa đối tượng:
“Đàn ông lái xe tệ thì xui lắm! Loại này không chỉ lái xe tệ mà cả kỹ năng giường chiếu chắc chắn cũng chẳng ra gì!”

“chị vu khống? chị nói có cơ sở đấy chứ! Nhìn anh ta ngáp dài như thế, rõ ràng thể lực yếu, trẻ mà chắc đã phá sức, thân thể tàn tạ rồi.”

“chị không phản đối việc phụ nữ chủ động, nhưng em chủ động thì cũng phải chọn người ra dáng chút. Một người không biết dọn nhà thì làm sao quản nổi thiên hạ? Một nguyên tắc tương tự, xe còn lái không ra gì thì mong gì họ làm tốt việc khác?”

Vừa dứt lời, Lâm Thư bực bội kéo cổ áo, quay đầu nhìn ra ngoài, và chợt nhận ra cô đã quên đóng cửa sổ xe. Đứng ngay bên ngoài, người đàn ông “cực phẩm” mà Đường Tiếu nhắc tới, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lúc này đen như than.

Không biết từ lúc nào, anh ta đã bước đến cạnh xe cô.

Hiện tại, khuôn mặt tinh tế của anh đầy vẻ tức giận. Đôi mắt đen thẳm khóa chặt vào cô, như thể nhận ra một kẻ thù không đội trời chung. Trong ánh mắt đó ánh lên sự nghiến răng nghiến lợi, dường như hứa hẹn một màn trả thù đầy quyết đoán.

Và cũng ngay lúc đó, một cô gái trẻ, như thể cuối cùng đã lấy hết can đảm, tiến đến gần anh ta...

“Xin lỗi, tôi có thể xin số liên lạc của anh được không?”

Lâm Thư nghe thấy người đàn ông trả lời bằng giọng trầm, đầy mỉa mai:
“Không được.”

“Bởi vì đàn ông lái xe kém thì xui xẻo.”
“Vì thế, đừng bao giờ xin số liên lạc của đàn ông lái xe kém.”

Lâm Thư: “...”

Làm thế nào mà lại có một người đàn ông rảnh rỗi và thù dai đến thế này?

Thú thật mà nói, so với người đàn ông này, Vương Thiết Ngưu thật sự có thể xem là người đơn giản và chất phác. Là con trai út của tập đoàn Tín Hợp, một nhân vật ở đỉnh kim tự tháp, con cưng trong giới cậu ấm giàu có, nhưng Thiết Ngưu lại rất mộc mạc, đến mức quần áo mặc cũng tương đối bình dân. Chẳng giống như người đàn ông này, chỉ đứng giữa đường thôi mà trông như một con công đực đang phô diễn bộ lông rực rỡ ở sở thú.

Đúng là một “yêu nghiệt” chính hiệu.

Lâm Thư chẳng buồn để ý đến anh ta, hất mắt lườm một cái rồi nhấn ga rời đi ngay sau khi con đường được giải tỏa.

 



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...