Khi Hạ Hầu Nghiên từ bãi cưỡi ngựa trở về, nàng phải đi ngang qua con đường chính phồn hoa nhất trong thành Lạc Dương. Lúc ấy là giờ Thân, cũng là lúc phố xá náo nhiệt nhất.
Nàng vừa thong thả cưỡi ngựa vừa ngắm nhìn cảnh buôn bán tấp nập hai bên đường, cảm thấy vô cùng thú vị.
Đúng lúc ấy, chợt nghe thấy có người hét to: “Tới rồi, tới rồi, bọn họ tới rồi!”
Người hét là một gã bán nón rơm. Hắn lập tức vác cái giá tre dựng bên đường lên vai, cắm đầu chạy. Trên giá vẫn còn treo bảy tám chiếc nón, đong đưa theo mỗi bước chân. Vài chiếc bị gió thổi bay rơi xuống đất, hắn cũng chẳng buồn nhặt, chỉ cắm đầu chạy thục mạng.
Chẳng mấy chốc, khách bộ hành và đám thương nhân ven đường đều hoảng loạn bỏ chạy. Gã bán hoa quả không kịp thu dọn đống trái cây vương vãi đầy đất, chỉ đẩy đại xe gỗ, kéo theo chút hàng còn lại mà bỏ chạy. Một người bán bắp hoảng hốt đánh đổ cả đống bắp xuống đường, không màng nhặt lại, kéo vợ một tay, ôm con một tay, luống cuống chạy xa.
Đây là kinh thành – nơi được coi là an toàn nhất nước Ngụy, với Trung hộ quân và Vũ vệ quân canh phòng nghiêm ngặt, rốt cuộc là ai lại khiến bách tính kinh hồn táng đởm đến thế?
Hạ Hầu Nghiên còn đang nghi hoặc thì tiếng bánh xe lăn rầm rập, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa cuồn cuộn kéo tới, xen lẫn trong đó là những tràng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sáu con ngựa cao lớn kéo theo một cỗ xe xa hoa lao tới như gió. Chiếc xe phi thẳng giữa phố, không hề để ý đến đám người hay hàng quán ven đường. Những kệ hàng và trái cây bị bỏ lại ban nãy đều bị giẫm đạp nát bấy, còn những người chạy không kịp thì bị dọa cho bò lăn lóc trên đất.
Dường như thấy cảnh tượng đó rất thú vị, mấy cô gái trên xe cười càng vui vẻ hơn. Tiếng cười trong trẻo ngọt ngào xen lẫn với tiếng la hét hoảng sợ của dân chúng khiến lòng Hạ Hầu Nghiên dâng lên một cảm giác ghê tởm.
Xe ngựa càng đến gần, Hạ Hầu Nghiên cũng thấy rõ mặt ba cô gái ngồi trên xe. Người ngồi ngoài cùng bên phải, chính là Hứa Ngọc Phủ — người từng tranh đường với nàng ở Ôn Thành, mấy ngày trước lại giành mất đôi khuyên tai ngọc tủy đỏ.
Lúc này, đôi khuyên tai ấy đang lủng lẳng bên tai Hứa Ngọc Phủ, dưới ánh nắng phát ra thứ ánh sáng mượt mà.
Hai cô gái bên cạnh nàng ta có gương mặt khá giống nhau, trông lớn hơn vài tuổi, đều mặc xiêm y lộng lẫy, đầu đầy trang sức.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của Hạ Hầu Nghiên, Hứa Ngọc Phủ cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Ngọc Phủ cong môi cười kiêu ngạo, mang đầy vẻ khiêu khích rõ ràng.
Hạ Hầu Nghiên khẽ nhếch môi cười lạnh, ánh nhìn về phía Hứa Ngọc Phủ không giấu được sự chán ghét. Sự chán ghét này không đơn thuần vì ba chị em nhà họ Hứa xuất thân hèn mọn, nhờ tài múa mà lần lượt được gả làm thiếp vào phủ ba huynh đệ Tào Sảng, cũng không chỉ vì Hứa Ngọc Phủ cướp mất khuyên tai của nàng, mà là bởi hành vi ngông cuồng, chà đạp dân chúng, làm càn giữa phố thế này thật sự khiến người khinh miệt.
Đúng lúc đó, Hạ Hầu Nghiên chợt nhìn thấy bên kia đường có một phụ nhân trẻ, một tay bế em bé, tay kia dắt đứa con tầm năm sáu tuổi, đang hoảng loạn chạy trốn. Đứa nhỏ chẳng biết vấp phải gì mà ngã sấp xuống. Người mẹ vẫn ôm em bé chạy thêm mấy bước, rồi quay lại gọi con lớn. Nhưng ngay lúc đó, xe ngựa nhà họ Hứa đã lao tới.
“Dừng lại! Dừng xe mau!”
Hạ Hầu Nghiên hét to, nhưng tiếng nàng lập tức bị tiếng vó ngựa và bánh xe át đi. Người mẹ kia tuyệt vọng quỳ rạp xuống, miệng hô hoán điều gì đó nhưng không ai nghe thấy.
Bánh xe sắp nghiến qua thân thể đứa trẻ, thế mà ba chị em họ Hứa vẫn không hề có ý định ra lệnh dừng xe. Trong lúc cấp bách, Hạ Hầu Nghiên vươn tay rút cung tiễn sau lưng, hành động trong chớp mắt: giương cung – ngắm – buông dây.
Mũi tên sượt qua vó ngựa, ghim thẳng vào mặt đất cạnh đó, khiến con ngựa hoảng sợ lách sang hướng khác. Cỗ xe cũng vì thế mà chệch hẳn sang bên.
Tiếng cười đùa trên xe lập tức biến thành tiếng la hét hoảng sợ. Vệ binh mặc giáp theo hộ tống cũng vội quay ngựa đuổi theo. Còn đứa trẻ bị ngã, nhờ vậy mà thoát nạn, được mẹ ôm chặt trong tiếng nức nở.
Hạ Hầu Nghiên lau mồ hôi trên trán, thúc ngựa trở về nhà.
…
“Tiểu thư, sao sắc mặt người lại kém thế này? Có bị thương khi cưỡi ngựa không vậy?”