Kết Hôn Với Đích Huynh Của Cố Nhân

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

"Ngươi..." Xuân Hồng định đáp lại, nhưng dù gì đối phương cũng là chủ tử, nàng nhất thời nghẹn lời, không biết nên phản ứng thế nào. Đến khi ngẩng đầu lên thấy Tống Yên, cả khuôn mặt lập tức mang vẻ ấm ức, đáng thương nhìn nàng cầu cứu.

Ngụy Hy bắt gặp ánh mắt đó, quay đầu lại. Giang di nương cũng theo đó quay đầu nhìn.

Giang di nương vội vã lên tiếng với vẻ sốt ruột: “Hy thư nhi , không thể nói như vậy, Xuân Hồng cô nương là người bên cạnh mẫu thân con, sao có thể vô lễ như thế?”

Ngụy Hy vẫn ưỡn thẳng cổ, ánh mắt không rời Tống Yên, dường như muốn biểu đạt rằng “Ta chẳng hề sợ ngươi”.

Tống Yên bước tới gần, Giang di nương vội vàng hành lễ, nói: “Thỉnh an phu nhân, sáng nay thiếp thân đưa Hy thư nhi đến thỉnh an phu nhân, nhưng nghe nói người đi thăm Nhị phu nhân rồi.”

Ngụy Hy tuy mặt mày không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng: “Thỉnh an mẫu thân.”

Tống Yên nhìn sang Xuân Hồng, hỏi: “Sao thế? Ngươi cãi nhau với Hy thư nhi à?”

Xuân Hồng ngoan ngoãn đáp: “Nô tỳ không dám. Nô tỳ thấy hoa trong viện nở đẹp, muốn bẻ vài cành để cắm trong phòng phu nhân, đúng lúc di nương đưa tiểu thư tới. Tiểu thư liền quở trách nô tỳ không nên bẻ hoa, nô tỳ luống cuống nên biện bạch vài câu.”

Giang di nương nói: “Hy thư nhi tuổi còn nhỏ, không kiềm được tính nóng. Chỉ là đứa nhỏ từ nhỏ đã mất mẹ, mà cây bích đào ấy lại đúng là mẫu thân nàng trồng. Khi còn ở trong viện này, Hy thư nhi vô cùng quý trọng cây ấy, nay thấy người khác bẻ hoa, mới bi thương mà nổi giận, cũng là tấm lòng hiếu thuận thôi.”

Tống Yên nhìn Giang di nương , rồi lại nhìn Ngụy Hy: “Cây bích đào này thật đẹp, thì ra là do đại thiếu phu nhân sinh thời trồng. Nay hoa nở rực rỡ, người khác ngắm rồi muốn bẻ, nếu phu nhân dưới suối vàng biết, hẳn cũng cảm thấy an ủi, biết tâm huyết ngày trước không uổng phí.”

Nói đoạn quay sang Ngụy Hy: “Con nhớ thương mẫu thân là điều nên làm, nhưng con còn nhỏ, mở miệng đã dọa đánh nha hoàn thì nghe không hay đâu. Mai sau có người đến hỏi cưới, không biết thì thôi, biết rồi sẽ bảo con là người tính tình dữ dằn.”

Ngụy Hy cứng cổ không phục, mãi mới hậm hực nói: “Ta không cần biết có ai đến hỏi hay không, nhưng hoa này không thể bẻ. Ai bẻ thì chính là bất kính với mẫu thân ta!”

Kế thất vốn nên kính trọng nguyên phối, giờ Ngụy Hy lại lấy chuyện ấy ra ép người. Tống Yên không muốn tranh cãi với một đứa bé, chỉ bước vào trong phòng, buông một câu: “Đã thỉnh an rồi thì về nghỉ đi, ta còn có việc, không giữ các người nữa.”

Nàng không đoái hoài, Ngụy Hy cũng không thể tiếp tục tranh cãi chuyện có được bẻ hoa hay không, chỉ hằm hằm liếc Xuân Hồng, xoay người bỏ đi, dùng sự cao ngạo lạnh lùng đáp lại Tống Yên.

Chỉ có Giang di nương vào phòng, đứng nghiêm chỉnh rồi nói: “Hy thư nhi còn nhỏ, mong phu nhân đừng chấp nhặt với con bé.”

Tống Yên ngồi xuống không nói, Giang di nương lại hỏi: “Nghe nói phu nhân có ý định bàn chuyện hôn sự cho Hy thư nhi ?”

Tống Yên ngẩng đầu nhìn nàng. Nghĩ kỹ lại, bản thân chưa từng nói với ai chuyện này, Thu Nguyệt và Xuân Hồng đều kín miệng, vậy thì Giang di nương hẳn là nghe từ bên Đại phu nhân.

Quả nhiên tin tức thật nhanh nhạy.

Tống Yên không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ hỏi: “Sao?”

Giang di nương đáp: “Thiếp vô tình nghe được, trong lòng có chút lo lắng nên muốn bẩm báo với phu nhân… Hy thư nhi nay mới mười hai tuổi, mà phu nhân cũng mới vào cửa. Người biết thì hiểu là phu nhân lo lắng chu đáo, coi Hy thư nhi như con ruột, sợ chậm trễ hôn sự. Nhưng người không hiểu, e là sẽ nghĩ phu nhân không dung nổi Hy thư nhi , muốn sớm đuổi nàng đi cho khuất mắt.”

Tống Yên nghe mà tức nghẹn.

Lời này của Giang di nương , rõ ràng là đang ám chỉ nàng không dung nổi Ngụy Hy, nên mới gấp rút muốn gả đi!

Thật là oan uổng! Ngụy Hy nhiều lần thất lễ, nàng đúng là không quá ưa cô bé, nhưng cũng không đến mức vội vàng đẩy ra ngoài. Chuyện nhà họ Hoàng đơn giản là gặp cơ duyên, thấy nhà ấy gia phong tốt, nhân phẩm và tiền đồ đều đáng quý, lại là họ chủ động nhờ mai mối. Nàng không muốn chấp nhặt với đứa nhỏ, vẫn muốn tìm cho cô bé một mối tốt, nên mới nói thử một câu. Nào ngờ bên Đại phu nhân thì lãnh đạm, còn Giang di nương thì lại thế này.

Nàng nghiến răng, trả lời: “Không hề có chuyện đó. Ta tuổi còn trẻ, mới bước vào cửa, nào dám làm chủ việc hôn nhân. Việc của Hy thư nhi , tất nhiên là do phụ thân và tổ mẫu của nàng lo liệu, di nương nghĩ nhiều rồi.”

Giang di nương cười nói: “Vậy thì chắc thiếp nghe nhầm, phu nhân đừng để tâm. Cùng ở trong hậu viện của Đại gia, thiếp cũng chỉ là có lòng nhắc nhở vài câu.”

Tống Yên không đáp. Giang di nương nhìn ra nàng không vui, liền hành lễ lui xuống.

Vừa đi khỏi, Xuân Hồng đã nhỏ giọng làu bàu: “Lòng tốt bị xem là gan lừa ngựa. Ta thật muốn xem thử sau này cô ta gả Hy thư nhi cho ai được gọi là ‘giai tế tốt’!” Nói xong liền bước ra sân: “Ta cứ muốn bẻ mấy cành hoa đây!”

Chỉ vài nhành hoa thôi, Tống Yên cũng không muốn nói thêm gì, để mặc nàng ta đi. Rồi quay sang Thu Nguyệt: “Giang di nương thật sự biết là ai sao? Vậy mà còn cắt đứt ngay. Ta chưa từng nói là muốn gả Hy thư nhi sớm.”

Thời nay nam nữ đính hôn thường vào khoảng mười ba mười bốn tuổi, cưới thì từ mười lăm tới mười tám, mười chín, phần lớn không quá hai mươi. Còn nam nhân thì càng linh hoạt hơn, từ mười sáu, mười bảy tới hai mươi mấy đều có thể. Bát lang nhà họ Hoàng năm nay mười chín, định hôn rồi đợi ba năm cũng chỉ mới hai mươi hai, nhà người ta còn mừng nữa là. Tống Yên không hiểu vì sao Giang di nương lại phản đối gay gắt đến thế.

Thu Nguyệt nói: “Có lẽ là vì con gái phủ Quốc công chẳng lo không có người hỏi cưới, nhà họ Hoàng lại thật sự kém thế hơn phủ ta. Phu nhân sau này đừng lo mấy chuyện thế này nữa, dễ chuốc thiệt không được gì.”

Tống Yên tất nhiên biết nhà họ Hoàng môn hộ không bằng. Nàng chỉ là vì nghe được nhân phẩm tốt của Hoàng Bát lang, không nỡ bỏ lỡ một mối tốt, giờ thì cũng hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Nghĩ thế, nàng lập tức gọi vú nuôi hồi môn tới, sai người đi một chuyến tới nhà tam di mẫu, nhắn rằng phủ Quốc công thấy Hy thư nhi còn nhỏ, muốn đợi thêm vài năm nữa mới bàn hôn sự, phụ ý tốt của di mẫu rồi.

Sợ di mẫu phiền lòng, nàng lại sai mang theo mấy thước lụa quý đang để dành bên mình tặng qua.

Từ chối di mẫu, bên Đại phu nhân cũng chẳng nhắc lại chuyện đó nữa, xem ra là thực sự không để tâm. Tống Yên vốn tưởng vậy là xong, không ngờ mấy hôm sau Ngụy Kỳ lại nhắc tới chuyện nhà họ Hoàng.

Tống Yên bất ngờ vì hắn còn nhớ, liền đáp: “Mấy hôm trước thiếp đã nói với mẫu thân rồi, người cảm thấy nhà họ Hoàng môn hộ có phần thấp, lại thêm Giang di nương cho rằng Hy thư nhi tuổi còn nhỏ, không tiện bàn chuyện hôn sự quá sớm, nên chuyện ấy dừng lại.”

“Vậy sao?” Ngụy Kỳ trầm mặc chốc lát, nói: “Hôn sự không thể chỉ nhìn môn đăng hộ đối, ta thì thấy nhà họ Hoàng cũng tốt, quan trọng là nhân phẩm và học vấn của đứa nhỏ ấy. Nếu nàng gặp được trưởng bối bên ấy thì cũng có thể dò hỏi trước.”

Tống Yên đáp: “Thiếp đã nói với di mẫu rồi, Hy thư nhi còn nhỏ, đành chờ thêm vài năm nữa.”

“Thế cũng được… đúng là con bé còn nhỏ thật.” Tuy Ngụy Kỳ cảm thấy nhà họ Hoàng không tệ, nhưng giọng điệu vẫn hờ hững, không mấy để tâm.

Tống Yên mừng vì mình đã sớm từ chối. Nếu không, một bên hắn tỏ vẻ muốn tìm hiểu nhưng chẳng coi là việc lớn, một bên mẹ chồng không thích, bên Giang di nương lại còn gây khó dễ, nàng mà kẹt giữa ba phía thì thể nào cũng sai.

Vài ngày sau, trời dần chuyển ấm, nắng đẹp rực rỡ. Nhị phu nhân mở tiệc ở Tú Xuân Đường, mời người trong phủ tới tụ hội.

Trước kia khi Nhị phu nhân bị bệnh, người trong phủ đều lần lượt đến thăm. Nay bà đã khỏi, liền mở tiệc mời mọi người để tỏ lòng cảm tạ.

Nhị lão gia rất thích trồng hoa chăm cảnh, đặc biệt yêu loài mẫu đơn. Những lúc rảnh rỗi, ông thường tự tay trồng tỉa trong tiểu viện, riêng giống mẫu đơn thì trồng đầy một khu vườn, đủ loại giống quý. Theo lời ông, khu vườn này giá trị cũng phải tới mấy vạn lượng bạc.

Tống Yên cũng đến. Ở mãi trong viện cũng buồn, ra ngoài ngắm mẫu đơn một chút cũng hay.

Tháng tư trời quang đãng liên tục, đa phần mẫu đơn đều đã nở. Không rõ là vì khí xuân hấp dẫn, hay vì mẫu đơn mê người, đến cả Lão Quốc công gia cũng tới, chống cây gậy gỗ nam khắc đầu rồng, vui vẻ dạo quanh vườn thưởng hoa. Nhị lão gia ở bên cạnh, hớn hở giới thiệu từng loại với phụ thân, y như đang khoe bảo vật.

Tống Yên vừa đến, Nhị phu nhân đã cười tươi đón tiếp: “Đại tẩu thì cứ không chịu ra ngoài, mời thế nào cũng không đi, may mà con vẫn chịu đến.”

Tống Yên đáp: “Mẫu thân thân thể vốn không bằng Nhị thẩm, mấy hôm trước còn nói đau lưng, tự nhiên không muốn đến làm cụt hứng Nhị thẩm.”

Nhị phu nhân liền nắm tay nàng vào vườn, phân phó con dâu trưởng tiếp đón nàng ngồi uống trà, ngắm mẫu đơn.

Con dâu trưởng của Nhị phu nhân tên là Chu Mạn Mạn, vào cửa chưa tới hai năm, tuổi tác tương đương Tống Yên. Hôm nay nàng ta ăn mặc lộng lẫy, búi tóc kiểu trái tim đang thịnh hành, cài một đóa hoa cung làm bằng lụa rực rỡ, bên trong là lưới bướm thật, kết hợp thêm kim bộ dao sinh động. Trên người đã thay y phục mùa hè, mặc váy màu bạc đỏ tươi nhẹ nhàng, cực kỳ nổi bật.

Chu Mạn Mạn vốn thích làm đẹp, Tống Yên ngắm nàng một lượt rồi khen vài câu, nàng ta cười rạng rỡ, lập tức kéo nàng vào vườn xem mẫu đơn, còn nhỏ giọng tiết lộ: “Cha nói rồi, lát nữa sẽ cho mỗi người chọn một chậu mẫu đơn mang về, đại tẩu tranh thủ chọn trước đi, kẻo lát không còn chậu nào đẹp.”

Tống Yên cười: “Thật sao? Nhị thúc mà nỡ à? Toàn là bảo bối của người đấy.”

Chu Mạn Mạn nói: “Mẹ thiếp bảo rồi, với ông ấy thì mẫu đơn tiên tử mới là vợ, bà ấy chỉ mong ông đem hết hoa tặng đi cho thanh tĩnh!”

Nói rồi bắt chước giọng điệu của mẹ chồng, khiến Tống Yên không nhịn được bật cười.

Đúng lúc này, có tiếng động ngoài cửa, Tống Yên quay đầu nhìn, thì ra Phúc Ninh Quận chúa đến, theo sau còn có Ngũ lang Ngụy Tu.

Ngày bọn họ thành thân, đêm tân hôn nàng còn nghe tiếng chén trà rơi vỡ từ Tây viện. Sau đó Ngụy Tu đêm khuya chặn nàng lại, từ đó về sau nàng cố ý tránh mặt, không còn gặp lại. Chỉ nghe nói hôm hồi môn hai người cùng vào phủ Trưởng công chúa, lúc về thì chỉ mình Ngụy Tu quay về với sắc mặt u ám. Cụ thể vì sao thì nàng không rõ, cũng không sai người đi dò hỏi.

Vào đến vườn, Nhị phu nhân đích thân tiếp đón Quận chúa, nàng liếc mắt nhìn về phía Tống Yên, rồi lại như không có gì mà nhìn sang chỗ khác, Ngụy Tu thì chẳng hề đưa mắt sang đây.

Đến lúc Quận chúa đi ngang qua gặp hai vị tẩu tẩu, mới mở miệng: “Đại tẩu, Tam tẩu.”

Hai người đồng thanh đáp: “Quận chúa.”

Tống Yên và Phúc Ninh Quận chúa vốn không thể thân thiết, Chu Mạn Mạn lại càng không giỏi lấy lòng người trên, cũng chỉ khẽ đáp một tiếng rồi thôi.

Quận chúa đi tiếp, Ngụy Tu khẽ nói: “Đại tẩu, Tam tẩu.” Rồi chỉ thoáng liếc qua một cái rồi đi theo Quận chúa.

Tống Yên coi như không có gì, tiếp tục quay đầu thưởng hoa.

Một lát sau, mọi người chơi mệt, Nhị phu nhân liền mời mọi người ngồi xuống nghỉ, trước là vào hành lang phía trong uống trà, ăn điểm tâm.

Nhị lão gia nói: “Năm nay thời tiết đẹp, trong nhà lại liên tiếp có hai chuyện vui, sắp tới có khi còn thêm chuyện vui thứ ba — biết đâu còn có chuyện thứ tư nữa ấy chứ—”

Chuyện vui thứ ba đương nhiên là thai nhi trong bụng Quận chúa, còn chuyện thứ tư… chính là ám chỉ Tống Yên có tin vui. Tống Yên cúi đầu xuống.

“Ta thấy mọi người đều vui vẻ, trong vườn có mẫu đơn nào vừa ý thì chọn lấy một chậu mang về trồng, ta bảo đảm hoa còn nở tới trung tuần tháng năm.” Nhị lão gia nói, rồi quay sang Lão Quốc công gia: “Phụ thân, con đoán người chắc thích chậu ‘Diêu Hoàng’, hay là con tặng người chậu ấy nhé?”

Lão Quốc công gia nói: “Mắt con tinh đấy, quả thật ta thấy chậu ‘Diêu Hoàng’ kia xứng danh vương giả của các loài hoa, đẹp rực rỡ.”

“Vậy lát nữa con cho người chuyển đến vườn Vạn Thịnh cho người, nhưng có điều kiện—nếu hoa không sống được thì nhớ nói với con, con đến xem, đừng để nó chết oan đấy.” Nhị lão gia dặn dò.

Quốc công gia vuốt râu cười: “Trong phòng ta còn có mấy chậu lan, đều do ta tự tay chăm, cũng chẳng thua mẫu đơn của con đâu.”

Hai cha con cười vui vẻ, Quận chúa chen vào: “Vậy con muốn chậu màu tím kia, cái màu tím sẫm ấy, Nhị bá để cho con nhé?”

Nhị lão gia quay lại nhìn chậu mẫu đơn to, sắc tím đậm như mực kia, nhất thời không nói nên lời.

Tống Yên cũng từng thấy chậu đó, người ta thường nói “tím át đỏ”, tức là sắc tím có thể lấn át màu đỏ. Chậu hoa ấy lại tím đến mức gần như đen, so với sắc tím thông thường còn dày dặn hơn, đứng giữa vườn mẫu đơn rực rỡ mà nổi bật hẳn. Nghe nói đây là giống quý trong các loại mẫu đơn, được gọi là “Thanh Long ngọa mặc trì” — Rồng xanh nằm trên hồ mực.

Ngụy Tu lên tiếng: “Chậu đó năm ngoái Nhị bá phải dùng bao nhiêu cách, tốn tiền nhờ vả người ta mới lấy được. Giờ chỉ còn đúng một chậu, mà ngươi lại muốn mang về.”

Quận chúa không vui: “Ngụy Tu, ngươi cố ý đối đầu với ta phải không?”

“Ta không đối đầu với ngươi, chỉ là chậu đó là bảo vật của Nhị bá, ngươi đừng quá ngang ngược.”

“Ta ngang ngược chỗ nào? Ta chỉ hỏi thôi mà! Hoa khác ta chẳng thích, mang về cũng vô dụng!”

“Ngươi—”

Hai người cứ thế cãi vã. Nhị phu nhân vội vàng hòa giải: “Chỉ vì một chậu hoa mà cãi nhau, Ngũ lang, con cũng vậy, phụ nữ ai lại chẳng thích hoa? Quận chúa khó khăn lắm mới thấy vừa ý, con còn không cho lấy. Nhị bá con nào phải người nhỏ nhen, thích hoa nào thì cứ lấy thôi. Quận chúa cứ yên tâm, lát nữa thẩm sẽ cho người mang tới phủ.”

Nhị lão gia lúc này lại nhỏ giọng nói bên cạnh: “Hay là, ta đưa cho Quận chúa một cây giống khác? Tuy không lớn bằng cây kia, nhưng đã có nụ, cuối tháng đảm bảo nở hoa.”

Nhị phu nhân trừng mắt liếc ông một cái, Lão Quốc công gia liền lên tiếng, giọng điềm tĩnh: “Việc hôn sự của Chi nhi, đã định xong chưa?”

Nhị phu nhân biết ngay lão gia đang tìm cớ hoá giải bầu không khí, vội vàng nói: “Định rồi, định rồi ạ! Cũng nhờ lão gia làm chủ. Mấy hôm trước con có gặp đứa nhỏ ấy, dáng vẻ đoan trang, nói năng lễ độ, thực sự không tệ. Mẫu thân cậu ta thì ở Hải Ninh, còn thẩm thẩm lại ở bên này, nghe nói Tết Đoan Ngọ sẽ tới bái phỏng.”

Nghe đến chữ “Hải Ninh”, Tống Yên bất giác ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Nhị phu nhân, nhưng bà ta nhanh chóng dời mắt, rồi lại mỉm cười, quay sang đám người cùng bàn nói: “Đến lúc ấy sẽ mời mọi người tới uống rượu, gặp mặt đôi bên một lần.”

...
Chương trước Chương tiếp


Bình luận
Sắp xếp
    Chương trước Chương tiếp
    Loading...