Ngụy Kỳ ngồi yên bất động nhìn nàng, còn nàng thì cúi đầu, rất lâu sau mới khẽ nói: “Con bé thực sự không thích thiếp. Trước đây nó từng nói rằng mẫu thân của nó chỉ có một, đó là Quách đại phu nhân, còn thiếp chẳng là gì cả.”
Nghe đến đây, sắc mặt Ngụy Kỳ càng thêm u ám. Sau một lúc im lặng, chàng nói với vẻ bất lực: “Con bé vô lễ như vậy, sau này về nhà chồng thì biết làm sao? Nếu sau này chúng ta có con gái, danh tiếng xấu của đại tỷ sẽ ảnh hưởng đến muội muội.”
Tống Yên nghe thế càng thêm bực bội. Nàng nghĩ, ngay cả bản thân nàng còn lo chưa xong, thì làm sao mà lo cho con gái trong tương lai được! Nàng nào có đủ sức mà quan tâm xa đến thế!
Nhưng làm Ngụy Kỳ nổi giận thì cũng chẳng có lợi gì cho nàng, nên nàng đành nén giận, nhẹ nhàng nói: “Hi nhi chỉ là còn nhỏ, lần này bị Đại nhân trách phạt, chắc chắn con bé sẽ biết điều hơn, sau này không còn gây ra điều tiếng xấu. Đại nhân không cần quá lo lắng.”
Lời này rõ ràng là chẳng có chút thành thật nào, Ngụy Kỳ biết, và Tống Yên cũng biết chàng thừa hiểu điều đó. Nhưng đây là thái độ của nàng.
Quả nhiên, Ngụy Kỳ im lặng một lúc lâu không nói gì, chỉ nhìn nàng, còn nàng thì cúi đầu, tránh ánh mắt chàng, không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, Ngụy Kỳ thở dài, nhượng bộ: “Chuyện này để sau hẵng tính.”
Tống Yên khẽ “vâng”, tỏ vẻ nhu thuận như một người vợ hiền lành.