Tống Yên đáp: “Biết một chút ạ.”
Nhị phu nhân lại hỏi: “Có biết tính toán sổ sách không?”
Tống Yên trả lời: “Cũng biết đôi chút… chỉ là trước giờ đều tính những khoản nhỏ thôi.”
Nhà họ Tống làm việc tất nhiên không thể bề thế như phủ Quốc công, nàng nhìn sổ sách chỉ riêng khoản mua rượu trà bánh trái mà đã dài hai ba trang.
Nhị phu nhân mỉm cười nói: “Nếu cô rảnh thì giúp ta kiểm tra lại một chút nhé? Còn nếu thấy mệt thì thôi, ta xem xong việc trong tay rồi sẽ kiểm lại.”
Tống Yên gật đầu: “Cháu đang rảnh, có thể xem thử trước, nếu chỗ nào không chắc thì sẽ hỏi thẩm nương.”
Nghe vậy, Phùng thị mỉm cười với nàng, vội vàng đưa sổ sang.
Tống Yên nhận lấy, hai người ánh mắt chạm nhau, trong lòng dấy lên cảm xúc khó nói.
Nàng từng là người được định gả cho Ngụy Tu, giờ lại trở thành đại tẩu, còn đang giúp kiểm toán hôn lễ của Ngụy Tu…
Tống Yên gạt đi cảm giác kỳ quái trong lòng, lấy bàn tính ra bắt đầu tra sổ.
Ông nội nàng là người ham đọc sách, cha lại là thị giảng trong triều, từ nhỏ nàng đã lớn lên trong sách vở, nền tảng học vấn vững vàng, tính toán cũng có học qua, tuy chưa từng kiểm những sổ sách phức tạp, ban đầu còn lo lắng mình làm không tốt. Nhưng không ngờ sổ này chỉ là danh mục thu mua của phòng bếp, có ba bốn chục món, chỉ cần tính lại một lượt rồi đối chiếu đúng số là được, cũng không khó.
Nàng dùng bàn tính tính toán từng mục một, chỉ phát hiện một chỗ sai số, nàng đánh dấu lại hàng đó, còn vài món thì có vẻ đắt hơn nàng từng biết. Ví dụ như rượu mơ của tửu lâu Hoàng Ký, giá ghi là 500 văn một vò, nhưng nàng nhớ rõ lúc phủ Quốc công tới nhà hỏi cưới, mẹ nàng từng nhắc tới, nói rượu mơ chỉ 450 văn một vò. Tửu lâu Lãm Nguyệt rượu dâu chỉ 300 văn một vò, cha nàng bảo nên chọn Hoàng Ký vì danh tiếng cao, không thể tiếp đãi phủ Quốc công bằng loại quá bình thường, thế là mẹ nàng tiếc tiền mà vẫn phải chọn rượu mơ của Hoàng Ký.
Lúc đó chỉ là tiệc nạp lễ, khách bên nhà họ Tống ít hơn nhiều so với phủ Quốc công, bàn chuyện giá cả đương nhiên cũng không có thế mạnh. Thế mà bây giờ lại thấy phủ Quốc công phải trả tới 500 văn — hoặc là bên trong có ẩn tình khác, hoặc là người bên dưới khai gian để ăn chênh lệch. Nhưng Tống Yên không dám nhiều lời để khỏi đắc tội ai, chỉ kiểm lại tổng số rồi giao lại cho Phùng thị, nói rõ mình chỉ đối chiếu tổng tiền, không kiểm đơn giá từng món.
Phùng thị không rành lắm việc này, nhưng vẫn khen: “Đại thiếu phu nhân bấm bàn tính chẳng kém gì tiên sinh phòng sổ sách.”
Nói rồi trong lòng có chút tiếc nuối — nếu như Yên nhi là con dâu nhà mình thì tốt biết bao, tính tình dịu dàng, lại thông minh, chẳng như con dâu lớn ngốc nghếch. Còn vị quận chúa sắp về làm dâu kia…
Người người đều nói bà có phúc khi được làm mẹ chồng của quận chúa, nhưng một nữ tử có thể chưa cưới đã cùng nam nhân ngủ chung, thì có thể tốt đẹp đến đâu? Bà từng tiếp xúc với người phủ Trưởng công chúa rồi, cái kiểu kiêu ngạo đó thật khiến người khác khó chịu. Sau này không biết là cưới con dâu về, hay là rước một tổ tông về nhà.
Chỉ là mọi chuyện đã thành cục diện đã định, bà chẳng thể nói gì, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
Nhị phu nhân liếc qua sổ sách, khen: “Quả là cháu gái của lão tiên sinh họ Tống, thật không tệ.”
Tống Yên ngượng ngùng mỉm cười: “Nhị thẩm quá khen rồi.”
Từ khi nàng bước vào phủ Quốc công, mẹ chồng thì luôn lạnh nhạt, các thị thiếp và con riêng chẳng hề coi nàng ra gì. Còn phu quân nàng… là trụ cột triều đình, ngày ngày bận rộn chính sự, nàng chỉ biết cung kính hầu hạ, nói là nha hoàn của hắn cũng không quá lời. Đây là lần đầu tiên có người khen ngợi nàng, lần đầu tiên có người nhắc tới thân phận cháu gái Tống lão tiên sinh của nàng.
Dù lời của nhị thẩm là thật lòng hay khách sáo, nàng cũng dần có cảm tình với vị nhị thẩm này.
Mãi tới khi mặt trời ngả về tây, nàng mới trở về Đông viện.
Hôm nay Ngụy Kỳ về muộn, trời đã tối hẳn mới về đến nhà. Tống Yên đã tắm rửa xong, vừa nhận lấy quan phục giúp hắn vừa nói:
“Hôm nay Hy thư nhi dường như bị bệnh, nói là đau đầu. Thiếp đã sang thăm, đoán chắc là do chuyện hôm qua khiến tâm trạng không vui. Thiếp sợ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi nên không ở lâu, sau đó lại sai người hỏi thăm, biết rằng trưa và chiều nàng đều đã ăn cơm, hiện tại cũng ổn rồi.”
Chuyện liên quan đến Ngụy Hy, nàng biết giữa hai người đã kết oán, Ngụy Hy chắc chắn không thể thích nàng, hai người không thể thân thiết. Bởi vậy nàng luôn báo cáo rõ mọi chuyện, sợ Ngụy Kỳ có lời trách cứ, nhất là khi có liên quan đến bệnh tật.
Ngụy Kỳ chỉ khẽ “ừ” một tiếng: “Nàng vất vả rồi.”
Tống Yên không khỏi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt bình thản, dường như thực sự không để tâm.
Nàng đoán Ngụy Hy tám phần là giả bệnh, nhưng Ngụy Kỳ không biết chuyện này, chẳng lẽ không lo lắng chút nào sao? Ít nhất cũng nên hỏi thêm vài câu chứ?
Nhưng lạ thật, hắn lại chẳng hề tỏ ra sốt ruột.
Nàng đã báo cáo xong chuyện con gái, giờ còn việc bên Tây viện.
Nàng nói tiếp:
“Hôm nay nhị thẩm mời thiếp sang Tây viện ngồi một chút, thiếp khó từ chối nên đi cùng, còn giúp vài việc.”
Ngụy Kỳ nói:
“Nhị thẩm là người tháo vát, nàng là hậu bối, ở bên cạnh học hỏi được cũng tốt.”
“Vâng, nhị thẩm quả là giỏi giang. Quan hệ các nhà trong kinh, lễ nghi hôn lễ, tế tự, cả việc sắp xếp món ăn, bà đều hiểu rõ. Tam thẩm cũng nói, hỷ yến lần này đều do nhị thẩm lo liệu.”
Ngụy Kỳ gật đầu:
“Có cơ hội thì nên học hỏi nhiều, sau này nhị thẩm già rồi, trong nhà chắc sẽ đến lượt nàng quản sự.”
Câu này chính là biểu thị hắn không phản đối nàng đi Tây viện. Tống Yên vội đáp: “Vâng, thiếp sẽ theo nhị thẩm học tập nhiều hơn.”
Ngụy Kỳ cởi quan hài, thay giày mềm rồi đi tắm.
Tống Yên ngồi bên ngoài đợi một lát thấy nhàm chán, liền lấy vòng thêu ra thêu vài mũi.
Thêu được một lúc thì Ngụy Kỳ bước ra, mặc áo ngủ, thấy nàng thì hỏi:
“Đang thêu gì vậy?”
Tống Yên hơi lúng túng, vì tay nghề thêu thùa của nàng không tốt, nhưng lại nghĩ đàn ông chắc không nhìn ra, nên liền thả lỏng đáp:
“Là mẫu ‘Hoa khai phú quý’, thiếp định thêu thành mặt quạt, sau này trời nóng sẽ tặng mẫu thân dùng.”
Mẹ chồng dù sao cũng là mẹ chồng, người ta có thể không thích nàng, nhưng nàng vẫn phải làm tròn bổn phận, không thể để người khác nắm được lời nào. Huống chi, thêu mấy món nhỏ như vậy cũng chẳng tốn sức bao nhiêu.
Quả nhiên, Ngụy Kỳ nói: “Nàng có lòng rồi.”
Tống Yên liền đáp: “Đây là việc thiếp nên làm.” Sau đó hỏi tiếp: “Thiếp cũng muốn thêu một chiếc cho Hy thư nhi, đại gia thấy nên thêu hoa sen hay lan hoa thì đẹp hơn?”
Nàng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, chỉ là để tỏ ra mình quan tâm đến con chồng.
Ngụy Kỳ liếc nhìn nàng thêm một chút, đáp: “Ta cũng không biết, nàng cứ làm theo ý mình đi. Đã là mẹ rồi, nàng có lòng thì thêu cái gì con bé cũng nên biết ơn.”
Tống Yên “vâng” một tiếng, dự định sau này để Xuân Hồng làm một chiếc mang tên nàng rồi đưa cho Ngụy Hy .
Im lặng một lát, Ngụy Kỳ lại hỏi: “Hôm nay còn đau không?”
Hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày, hai người như có sự ăn ý, hôm nay rõ ràng là có ‘nhiệm vụ’. Tống Yên cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn hơi đỏ mặt, khẽ đáp: “Không đau nữa.”
Nói xong, rõ ràng là dấu hiệu cho việc chuẩn bị bắt đầu.
Nàng đặt khung thêu sang một bên, cúi đầu chờ đợi, Ngụy Kỳ chủ động đi dập đèn, mà nàng cũng tranh thủ lúc hắn tắt đèn lên giường nằm.
Cũng chẳng khác mấy so với đêm trước.
Chỉ là lần này, hắn không cần để nàng thích ứng quá lâu, thấy nàng không quá khó chịu liền không đợi nữa, động tác trôi chảy, hiệu suất cao hơn nhiều.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, thắp đèn, gọi người đưa nước, bảo nàng rửa trước, rồi mình mới đi tắm, sau đó quay lại phòng.
Hắn ngồi bên mép giường, hỏi: “Lần này có đau không?”
Tống Yên kéo chăn, co chân ngồi tựa đầu giường, nghe vậy khẽ lắc đầu, không dám nhìn hắn: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cũng có đau, nhưng không đến mức như lần đầu, giống như bị dao nhọn đâm vào. Nàng vẫn có thể chịu được.
Rõ ràng cả hai đều không quen nói mấy chuyện này, Ngụy Kỳ im lặng một hồi rồi nói: “Ta còn hai bức thư phải viết, nàng ngủ trước đi, ta lát nữa sẽ qua.”
“Vâng.” Tống Yên ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, Ngụy Tu kết hôn.
Sáng sớm, Tống Yên như thường lệ đến viện mẹ chồng vấn an, lại thấy tiểu cô đã xuất giá – Ngụy Phù cũng có mặt.
Nàng biết Ngụy Phù đã về, hôm qua bên Tây viện, phủ Trưởng công chúa đưa của hồi môn đến, gọi là “dọn giường”, cũng rất náo nhiệt. Tây viện mời nhiều họ hàng thân thích, tiểu cô như Ngụy Phù đương nhiên cũng đến dự. Chỉ là hôm qua Ngụy Phù tới vào buổi chiều, không đến gặp nàng, nàng cũng không chủ động đến chào hỏi, nên hôm nay mới gặp mặt.
Trước mặt mẹ chồng, lại là khách từ nhà mẹ đẻ về, Tống Yên chủ động lên tiếng: “Muội cũng ở đây à?”
Ngụy Phù hờ hững cười nhạt: “tẩu tẩu.”
Phàm là con gái đều đồng lòng với mẹ, mẹ chồng không thích nàng, con gái mẹ chồng cũng sẽ không thích nàng, Tống Yên sớm đã đoán được.
Sau khi vấn an xong, Tống Yên đứng sang một bên, Trương thị nhìn nàng rồi nói: “Nghe nói mấy hôm nay con thường đến Tây viện, hôm nay thì đừng đi nữa, để người khác thấy lại không hay.”
Tống Yên đáp: “Tam thẩm nhờ nhị thẩm lo việc hôn lễ, nhị thẩm bận không xuể, nên mới nhờ con giúp việc vặt một chút.”
“Đại tức phụ nhà nhị thẩm cũng chỉ lớn hơn con một tuổi, còn có cả tam thẩm, tức phụ tam thẩm, sao lại đến lượt con đi giúp? Không sợ bị người ta đàm tiếu à?” Trương thị chẳng khách sáo gì.
Tống Yên khựng lại một chút, nhẹ giọng biện bạch: “Hôm qua con đã đồng ý với nhị thẩm hôm nay sẽ qua. Hơn nữa… tất cả mọi người đều ở bên đó, chỉ mình con không đi, chẳng phải lại càng khiến người ta đàm tiếu sao?”
Sắc mặt Trương thị không vui, Ngụy Phù lạnh giọng: “Tẩu tẩu, muội về nhà chồng không dám cãi mẹ chồng, tẩu thì giỏi hơn muội rồi.”
Tống Yên biết mình đã lỡ lời, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức.
Cuối cùng nàng nói: “Chuyện này con đã thưa với đại gia, đại gia bảo con nên học hỏi lễ nghi từ các bậc trưởng bối, hơn nữa… con không hổ thẹn với lương tâm.”
Bốn chữ cuối cùng, nàng nói rất chậm, từng chữ một.
Đúng vậy, từ năm mười lăm tuổi, nàng đã xem Ngụy Tu là vị hôn phu, mong mỏi suốt hai năm rưỡi, cuối cùng lại phải gả cho Ngụy Kỳ . Nàng không chấp nhận nổi, thậm chí còn khóc lóc với ông nội, nhưng ông chỉ nói: hoặc là nàng chết, hoặc là gả đi.
Nàng không chết, chọn gả cho Ngụy Kỳ .
Khi đưa ra lựa chọn, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng làm vợ Ngụy Kỳ , chưa từng nghĩ đến Ngụy Tu nữa. Đến ngày hôm nay, nàng cảm thấy mình không có lỗi gì to tát, nên mới dám nói rằng bản thân không thẹn với lòng.
Lời nàng khiến khí thế của Trương thị chùng xuống đôi chút.
Tuy Ngụy Kỳ là con bà, nhưng từ lâu đã tự lập, một khi hắn đã lên tiếng, theo bản năng bà cũng không muốn phản bác. Tống Yên lại đem Ngụy Kỳ ra làm chỗ dựa, Trương thị giận cũng không có cách nào.
Bà chỉ đành nói: “Nếu con đã hứa với nhị thẩm, hôm nay cứ sang đó giúp đỡ, nhưng sau này đừng tự ý làm chủ nữa, không có quy củ gì cả.”
Tống Yên mang theo vài phần ấm ức và uất ức, khẽ khàng đáp: “Vâng.”