Vừa đến cổng Từ Ninh Cung, cung nữ Kính Mẫn bên cạnh Thái hậu đã ra đón:
“Thần Vương điện hạ, Dung tiểu thư, Thái hậu không ngờ hai vị đến sớm như vậy. Người vừa mới nghỉ trưa, có lẽ còn một lúc nữa mới tỉnh. Xin mời điện hạ và tiểu thư vào chính điện chờ.”
Dung Uyển Tịch gật đầu, nhẹ nhàng nâng váy lụa, cùng cung nữ và Thần Vương tiến vào Từ Ninh Cung.
Trong cung viện, ánh nắng xuân rực rỡ. Một bên là giàn hoa bìm bìm xanh tươi, bên dưới có một chiếc ghế dài treo giữa những dây leo. Một bên là bàn đá cẩm thạch với bốn chiếc ghế tròn xung quanh, không xa là hồ cá nhỏ, nơi những con cá tung tăng bơi lội.
Thấy chính điện nối liền với tẩm điện, Dung Uyển Tịch lo sẽ làm phiền giấc ngủ của Thái hậu nên đề nghị:
“Chúng ta chờ ngoài sân có lẽ tốt hơn, vừa vặn phơi nắng một chút.”
Kính Mẫn nhìn về phía Thần Vương, hắn duỗi lưng, đáp:
“Cũng được.”
Tiểu thái giám dùng tay áo lau sạch hai chiếc ghế đá cạnh nhau, rồi mời Dung Uyển Tịch và Thần Vương ngồi xuống.
Dung Uyển Tịch nhìn về phía giàn hoa bìm bìm, Kính Mẫn khẽ nói:
“Nghe các ma ma kể, thuở xưa khi Thái hậu còn là Hoàng hậu, người rất thích ngồi dưới giàn hoa này đọc sách. Tiên đế vì chiều ý người, đã đặc biệt sai người dựng giàn hoa và ghế treo này ở viện Khôn Ninh Cung. Về sau, bệ hạ biết Thái hậu nhớ tiên đế nên đã cho người chuyển giàn hoa này đến đây. Nhưng từ khi vào Từ Ninh Cung, Thái hậu chưa từng ngồi lại nơi này.”
Thần Vương cười:
“Ngươi biết nhiều thật đấy, chắc đủ để mở một quán kể chuyện trong cung.”
Dung Uyển Tịch thấy vậy, biết ngay Thần Vương thường xuyên qua lại Từ Ninh Cung và rất thân quen với cung nữ ở đây. Cung nữ Kính Mẫn rõ ràng là cố ý kể chuyện này cho hắn nghe.
Nhìn giàn hoa bìm bìm, Dung Uyển Tịch thoáng trầm tư.
Nàng biết lựa chọn của mình là đúng đắn. Một khi phụ nữ bước vào hoàng cung, cho dù được sủng ái đến mức nào, cuối cùng cũng khó thoát khỏi sự cô quạnh và bi ai nơi đây. Nhưng làm vương phi, nhất là Thần Vương phi, lại hoàn toàn khác.
Ngồi chờ một lúc, cung nữ từ trong tẩm điện bước ra:
“Kính Mẫn tỷ tỷ, Thái hậu truyền điện hạ và tiểu thư vào nói chuyện.”
Dung Uyển Tịch theo sau Thần Vương tiến vào chính điện.
Thái hậu vừa thức giấc, đã chỉnh trang cẩn thận, ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí chủ tọa trong chính điện. Bên cạnh là Bạc ma ma – người quản sự Từ Ninh Cung.
Dù đã ngoài 50 tuổi, nhưng Thái hậu vì được dưỡng trong nhung lụa, bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ như phụ nữ hơn 40.
“Dung gia nha đầu, ngẩng đầu lên để ai gia xem nào.” Thái hậu chậm rãi lên tiếng.
“Vâng.” Dung Uyển Tịch đáp, từ từ ngẩng đầu nhưng ánh mắt vẫn cụp xuống, không hề vượt lễ.
Thái hậu nhìn dung mạo và dáng vẻ đoan trang của nàng, trong lòng hài lòng nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt nói:
“Dung gia nha đầu, hôm qua Thần Vương đến cung ai gia, nói rằng hai người các ngươi tình cảm sâu đậm, muốn cưới ngươi làm vợ.”
Thái hậu nói xong, không hỏi gì thêm, chỉ đưa ra một lời khẳng định, chờ xem phản ứng của Dung Uyển Tịch.
Dung Uyển Tịch thấy Thái hậu không nói tiếp, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đáp:
“Khởi bẩm Thái hậu, tính cả lần gặp hôm nay tại Từ Ninh Cung, thần nữ và Thần Vương điện hạ mới gặp nhau ba lần, chưa hiểu rõ nhau. Nhưng nếu được gả cho Thần Vương, đó là phúc phận của thần nữ.”
“Thực ra, phụ thân ngươi đã được thả về. Nếu ngươi không muốn, cứ nói với ai gia, ai gia sẽ làm chủ cho ngươi.” Giọng Thái hậu ôn hòa, nghe như vô cùng dễ chịu.
Nhưng Dung Uyển Tịch hiểu rõ, Thái hậu có thể nói như vậy, nhưng nàng không thể nhận lời. Nếu nàng từ chối, chẳng khác nào bỡn cợt hoàng tử, làm nhục hoàng gia – một tội lớn.
Huống hồ, tình thế hiện tại, giữa Thái tử và Thần Vương, nàng chỉ có thể chọn cái ít nguy hiểm hơn.
Dung Uyển Tịch nhẹ nhàng hành lễ, giọng nói êm ái như gió xuân nhưng lời lẽ lại cương quyết:
“Thần nữ tuy là một nữ tử nhỏ bé, nhưng cũng biết phải trái, biết tri ân báo đáp, đã nói thì giữ lời, đã làm thì dứt khoát. Thần nữ cảm tạ Thái hậu đã thương tình, nhưng thần nữ không hối hận, cũng chưa từng nghĩ đến việc đổi ý.”
Thần Vương từ đầu vẫn giữ vẻ thản nhiên, lúc này lại nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện một tia khác lạ.
“Ai gia nói như vậy, cũng không hoàn toàn là vì suy nghĩ cho ngươi. Dù ai gia đã ở trong cung nhiều năm, nhưng cũng biết rằng danh tiếng của Thần Nhi không được tốt lắm. Còn ngươi, lại là đệ nhất tài nữ nổi danh khắp kinh thành. Nếu ai gia ban ngươi cho Thần Nhi, e rằng sẽ bị người đời nói là tùy tiện se duyên, làm lỡ một cô nương nhà lành.”
Thái hậu nói xong, ánh mắt dừng trên Dung Uyển Tịch, chờ phản ứng của nàng.
Dung Uyển Tịch không tránh né, chỉ mỉm cười đáp:
“Thần nữ không dám giấu, quả thực dân gian có một số đánh giá không tốt về điện hạ.”
“Nhưng những đánh giá đó, nếu nói rõ ra, cũng chỉ là phê phán Thần Vương điện hạ đa tình phong lưu. Chưa từng có ai nói rằng điện hạ thiếu đức hay bất hiếu. Thần nữ không tài giỏi gì, nhưng cũng hiểu rằng mỹ ngọc vốn luôn ẩn trong đá thô.”
Ánh mắt Thần Vương nhìn Dung Uyển Tịch càng thêm sâu sắc.
“Dẫu ngươi không để tâm, ai gia cũng có thể không để ý đến lời đồn đãi bên ngoài. Nhưng cha ngươi thì sao đây? Cha ngươi yêu thương ngươi như sinh mệnh, lại có tính cách cố chấp. Đến Thái tử muốn cưới ngươi mà ông ấy còn không đồng ý, huống hồ là Thần Vương – người có tiếng là phong lưu chẳng khác gì Thái tử? Hơn nữa, Thái tử dường như rất cố chấp với ngươi. Nếu hắn gây chuyện, sẽ phải làm thế nào?”
Dung Uyển Tịch bình tĩnh đáp:
“Thái tử điện hạ là thái tử đương triều, kính trọng Hoàng thượng, kính trọng Thái hậu, điều này ai ai cũng biết. Nếu Thái hậu đã ban chỉ, dẫu Thái tử điện hạ có không vui, cũng sẽ không dám chống đối.”
Nàng dừng lại, suy nghĩ rồi nói tiếp, giọng điềm đạm:
“Nếu Thái tử điện hạ thực sự làm điều gì quá đáng, những gì thần nữ có thể xử lý, nhất định sẽ tự mình xử lý, không để Hoàng thượng và Thái hậu phải bận lòng.”
Câu trả lời này không chặt chẽ đến mức không thể bắt bẻ, nhưng lại khéo léo để lại một ẩn ý. Thái hậu là người tinh ý, tự nhiên hiểu được. Và dù hiểu được, Thái hậu cũng không trách cứ. Điều bà cần nghe, chính là thái độ và quyết tâm của Dung Uyển Tịch trong việc đối phó với những rắc rối có thể xảy ra.
Thái hậu cũng thừa hiểu, những rắc rối nhỏ chắc chắn sẽ có, nhưng Thái tử không dám làm điều gì quá lớn. Dẫu Dung Uyển Tịch không xử lý được, thì trong mắt hoàng gia, cũng chỉ cần vài câu nói là đủ để giải quyết.
Dung Uyển Tịch để Thái hậu có thời gian suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp:
“Còn về phía cha thần nữ, dù cha thần nữ yêu thương thần nữ hết lòng, nhưng luôn lấy chữ ‘trung’ làm đầu. Nếu đây là ý của Hoàng thượng và Thái hậu, cha thần nữ tuyệt đối sẽ không phản đối. Hơn nữa, cha thần nữ thương yêu thần nữ, tự nhiên sẽ nghe theo lời khuyên của thần nữ. Chuyện này, thần nữ sẽ tự mình xử lý ổn thỏa. Cảm tạ Thái hậu đã lo nghĩ cho thần nữ, xin Thái hậu yên tâm.”
Nghe xong những lời đối đáp khéo léo của Dung Uyển Tịch, ánh mắt Thần Vương nhìn nàng thoáng hiện ý cười.
Nữ tử nhỏ bé này, đầu óc thậm chí còn hơn mười người đàn ông cộng lại. Có một người hiểu lễ nghĩa, khéo ăn khéo nói như vậy trong phủ, phủ Thần Vương chắc chắn sẽ được yên ổn.