Livetream kinh hoàng - Tôi là phán quan

Chương 2: Vượt ải, nhận kỹ năng mới


Chương trước Chương tiếp

Tô Mộc nhanh chóng tính toán trong đầu, suy nghĩ cách đối phó với thứ cuối cùng trong trò chơi.

Nhưng điều anh không ngờ tới là thứ đó lại thiếu suy nghĩ đến mức này. Gã đầu trọc vừa bị kéo vào trong căn nhà gỗ, cánh cửa đã bị phá tung.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc tai rối bù, bước vào từ bên ngoài. Sau lưng cô ta là đám tiểu quỷ vừa nãy.

Nhìn thân hình của nữ quỷ, Tô Mộc cảm thấy buồn nôn, khẽ chửi thầm:

“Chết tiệt!”

Bụng của nữ quỷ bị rạch toang, toàn bộ nội tạng đều đã bị moi sạch, chỉ còn lại những đoạn ruột lòng thòng kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt máu dài.

Đám tiểu quỷ bám sát bên cạnh cô ta, miệng không ngừng gọi: “Mẹ ơi.”

Dù Tô Mộc đã từng thấy không ít oan hồn chết trong trạng thái kinh dị, anh cũng chưa từng thấy quỷ nào dị dạng đến mức này.

Anh lặng lẽ biến ra pháp khí bản mệnh của mình – một cây bút phán quan.

Siết chặt cây bút trong tay, anh lao lên như một mũi tên.

Nữ quỷ và đám tiểu quỷ hét lên những tiếng rợn người, phát ra sóng âm cực mạnh. Tiếng hét không gây ảnh hưởng gì đến Tô Mộc, nhưng ba người khác thì lập tức ôm đầu lăn lộn dưới đất.

Thấy sóng âm không có tác dụng, nữ quỷ lập tức thay đổi chiến thuật. Cô ta há to miệng, từ đó phun ra từng đợt sương mù đỏ.

Nơi nào bị sương mù bao phủ, không còn bất kỳ sự sống nào, ngay cả ngọn cỏ cũng không sót lại. Sương mù nhanh chóng lan tới vị trí của mọi người.

Đàm Thanh sợ đến mức bò về phía Tô Mộc. Nhưng chưa kịp chạm vào anh, cô đã bị sương mù nuốt chửng.

“A! Anh Tô Mộc, cứu em!”

Đàm Thanh lăn lộn trên mặt đất, làn da bị sương mù ăn mòn đến nỗi bắt đầu rỉ máu và thối rữa, khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra cả xương.

Tô Mộc thở dài, hiếm khi động lòng trắc ẩn, biến ra một sợi dây leo kéo cô ra ngoài.

Nhìn Đàm Thanh đang đau đớn quằn quại dưới đất, anh lắc đầu tiếc nuối.

Cô ta dù được cứu cũng chẳng sống được lâu. Nếu phải sống trong tình trạng thế này, thà chết còn hơn.

Ban đầu Tô Mộc nghĩ nữ quỷ không đủ sức gây nguy hiểm cho mình, nhưng giờ anh đã phải thay đổi suy nghĩ.

Cô ta vốn chỉ là một con quỷ cấp thấp, không thể có năng lực đặc biệt, vậy mà lại phun được sương mù ăn mòn.

Chắc hẳn đây chính là điểm đáng sợ của trò chơi này – trao cho quỷ vật những năng lực vượt quá khả năng vốn có.

Thậm chí, không chừng trò chơi này còn có thể nâng cấp cả con người!

Tô Mộc không hiểu nổi nguồn gốc của sức mạnh này. Tâm trí anh bỗng lóe lên hình ảnh của một người phụ nữ.

Anh lắc đầu, tự bác bỏ ý nghĩ hoang đường. Người đó đã chết từ lâu, chính anh là người đã thu giữ linh hồn cô ta. Không thể có chuyện cô ta thoát ra được.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cô ta, anh không nghĩ ra ai khác có thể làm được chuyện này.

Trong phòng livestream, thấy Tô Mộc đứng yên, khán giả bắt đầu buông lời chế giễu:

“Xong rồi, thằng này cũng chung số phận với mấy kẻ thất bại trước thôi.”

“Tôi không tiếc thằng đó, chỉ tội cho Đàm Thanh. Một khuôn mặt xinh đẹp như thế mà bị hủy hoại…”

Phía dưới bình luận thương tiếc, hàng loạt ý kiến đồng tình vang lên.

“Đúng vậy, gã đó chẳng biết bảo vệ phụ nữ gì cả!”

“Chết quách đi, tôi còn mong được xem cảnh chúng nó chết thảm nữa cơ!”

Khán giả không ngần ngại bày tỏ những ý nghĩ ác độc, háo hức chờ nữ quỷ hành động tiếp, mong cô ta xé nát tất cả những người trong căn nhà.

Nhưng mọi việc đã không diễn ra như họ mong đợi.

Tô Mộc, người họ nghĩ sẽ chết, lại bình thản sống sót.

Anh vung bút phán quan, vạch một đường trên ngón tay mình, để một giọt máu bay về phía nữ quỷ, mang theo sát khí mạnh mẽ.

Giọt máu vừa chạm vào nữ quỷ, cô ta liền gào thét:

“AAAAA! Tất cả các ngươi sẽ chết không toàn thây!”

Tô Mộc nhìn cô ta dần tan biến, không chút cảm xúc, chỉ lẩm bẩm:

“Chỉ trách ngươi gặp nhầm người mà thôi.”

Nếu gặp phải người bình thường, nữ quỷ này có lẽ đã thắng, nhưng máu của Tô Mộc có tác dụng tiêu diệt quỷ vật.

“Anh… chúng ta ổn rồi chứ?”

Đàm Thanh lúc này mới run rẩy bò ra, thấy mọi việc đã kết thúc, cô cố gắng gượng hỏi.

“Ổn rồi.”

Tô Mộc nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối. Ngọn lửa linh hồn của cô ta đã yếu đến mức khó giữ được. Cô sẽ không qua nổi một canh giờ nữa.

Đàm Thanh cũng nhận ra điều đó qua ánh mắt anh, run rẩy nói:

“Anh… em không phải sắp…”

Dù chưa nói hết câu, ai cũng hiểu cô muốn nói gì.

“Tôi không cứu được cô.”

“Anh, cái này… cái này là thứ khiến em phải đi theo gã đầu trọc kia.”

Cô run rẩy lấy từ túi áo ra một miếng ngọc bội, đưa cho Tô Mộc.

Dường như cô đã mệt mỏi sau thời gian dài đấu tranh trong trò chơi này. Cái chết, với cô, có lẽ là sự giải thoát.

Tô Mộc cầm lấy miếng ngọc, nhìn Đàm Thanh từ từ nhắm mắt lại, thở dài, rồi kiên quyết rời đi.

Anh không thương hại cô, chỉ cảm thấy tiếc cho số phận của cô mà thôi.

“Tít— Người chơi vượt ải thành công, hệ thống sẽ tính điểm và phát thưởng.”

Tô Mộc nghe lại giọng của hệ thống, lặng lẽ nhắm mắt, chờ kết quả cuối cùng.

“Người chơi Tô Mộc đã thể hiện xuất sắc trong vòng này. Điểm số cuối cùng: 10/10. Phần thưởng: Hơi sương ăn mòn của nữ quỷ áo đỏ. Hy vọng bạn tiếp tục phát huy trong vòng tiếp theo!”

Vừa dứt lời, một bảng điều khiển trong suốt xuất hiện trước mắt Tô Mộc.

Trên bảng hiển thị:

Người chơi: Tô Mộc Thân phận: Đặc biệt (không thể kiểm tra) Tuổi: Đặc biệt (không thể kiểm tra) Điểm số: 10 Kỹ năng: Sương mù ăn mòn (cấp độ sơ cấp)

Tô Mộc vung tay, đóng bảng điều khiển.

Anh trầm ngâm, cảm thấy có gì đó không ổn. Hai mục “Thân phận” và “Tuổi” đều bị hệ thống ẩn đi, điều này chứng tỏ việc hệ thống kéo người từ Địa phủ vào trò chơi không phải ngẫu nhiên mà là có chủ ý!

Như vậy, kẻ đứng sau hệ thống này chắc chắn không phải loại dễ đối phó.

Tô Mộc vốn định nghỉ ngơi trước khi vào vòng tiếp theo. Nhưng chưa đầy 10 phút sau, hệ thống đã đẩy anh vào một trò chơi khác.

Không thể trách hệ thống quá gấp gáp, bởi cả phòng livestream đều đang chờ xem Tô Mộc.

Hệ thống tồn tại nhờ nuốt chửng niềm tin và sự chú ý của con người. Khán giả chính là ông chủ của chúng, mà ông chủ yêu cầu thì hệ thống không thể không đáp ứng.

Lần này, Tô Mộc dường như đã quen với cảm giác dịch chuyển. Khi vào vòng tiếp theo, anh không còn cảm thấy khó chịu như ở vòng trước.

Mở mắt ra, anh thấy xung quanh trống rỗng, không một bóng người.

Anh nhanh chóng đánh giá môi trường xung quanh, bắt đầu tìm kiếm xem có ai khác trong khu vực này không.

Từ những thông tin Bạch Vô Thường mang về trước đây, Địa phủ đã nắm được vài điều cơ bản về trò chơi:

Mỗi vòng chơi thường có 3-6 người trong một nhóm. Người chơi có thể được đưa đến cùng một nơi hoặc phân tán ra nhiều vị trí khác nhau.

Ở vòng trước, Tô Mộc may mắn khi tất cả người chơi đều tập trung tại một địa điểm. Nhưng lần này, không chỉ phải đề phòng trùm cuối, anh còn phải cẩn thận với những người chơi khác.

Dù sao, "Thứ đáng sợ nhất không phải là quỷ thần, mà là lòng người."

Đúng như dự đoán, vừa nghĩ đến khả năng bị chơi xấu, Tô Mộc liền thấy một người xuất hiện từ phía dưới.

“Đặt đồ xuống! Giao hệ thống ra đây!”

Một người đàn ông trung niên, khoảng 40 tuổi, bước ra với khẩu súng trong tay.

Không sai, trong trò chơi này, người chơi có thể cướp đoạt kỹ năng của nhau!

Chỉ cần giết đối phương và tiếp quản hệ thống của họ, bạn có thể lấy được năng lực của người khác, tạo lợi thế lớn để tiến tới chiến thắng.

Rõ ràng, người đàn ông trước mặt đã nhắm vào Tô Mộc với ý đồ này.

“Anh nói gì vậy? Tôi mới vào trò chơi, còn chưa hiểu gì cả.”

Tô Mộc cố tỏ vẻ ngây ngô. Thực ra, từ những gì nghe được từ Bạch Vô Thường, anh đã rất cẩn thận. Dù là phán quan, anh cũng không bất tử.

“Đừng giả ngu với tôi! Đây là khu vực cấp B, không ai là người mới cả!”

Người đàn ông nói không sai. Nhưng Tô Mộc thực sự vừa bước vào trò chơi, chỉ vì đạt điểm cao ở vòng trước nên bị đưa thẳng lên khu vực này.

Hệ thống rõ ràng muốn dập tắt nhuệ khí của anh.

“Nếu anh không tin, cứ thử đi.”

Tô Mộc nhún vai, ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng không ngừng rủa thầm.

"Chết tiệt! Bạch Vô Thường không thể giải thích rõ ràng hơn sao? Nếu biết cách cướp năng lực, tôi đã chẳng lúng túng thế này!"

Anh quyết định thăm dò người đàn ông trước mặt, xem có thể moi được chút thông tin nào không.

Người đàn ông dường như cũng không dễ bị đánh lừa, vẫn nhìn Tô Mộc đầy cảnh giác.

“Đúng là kẻ đủ sức vào khu vực cấp B, không dễ đối phó.”

So với những người ở vòng trước, người đàn ông này thông minh và mạnh mẽ hơn hẳn. Những kẻ trước đó đều thua thảm dưới tay Tô Mộc.

Thái độ thoải mái của Tô Mộc lại khiến đối phương nghi ngờ hơn.

Hắn cẩn thận quan sát từng động tác của anh, lo sợ rằng anh là một cao thủ ẩn mình.

Chính điều này lại là lợi thế của Tô Mộc. Anh hiểu rằng, trong trò chơi tâm lý, càng tỏ ra không quan tâm, đối thủ sẽ càng lo lắng.

Dù vậy, Tô Mộc thực sự là một cao thủ. Nhưng lần này, anh quyết định chơi chậm rãi, vì anh cần thêm thông tin để làm chủ trò chơi.


Follow Fanpage ETRUYEN.IO để đọc nhiều truyện hơn
Join group ETRUYEN.IO để cùng thảo luận HỘI MÊ ETRUYEN.IO


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...