Cả đêm không ngủ ngon, hôm sau khi nghe giảng, Chúc Kim Hạ ngáp liên tục.
Rút kinh nghiệm lần trước, cô quyết định “trốn học”.
Không trốn nhiều, chỉ hai tiết, một là tiết Toán của Thời Tự, hai là tiết tiếng Tạng của Độn Chu.
Cô đã nếm trải “sức mạnh ru ngủ” của hai người họ, ngay cả khi tỉnh táo cô còn không thể chống lại được, huống hồ là trong tình trạng thiếu ngủ?
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Buổi chiều, Chúc Kim Hạ ngồi bên sân trường, ngáp ngắn ngáp dài, nhìn lớp dưới tập thể dục.
Là lớp Một, hay lớp Hai nhỉ?
Sao tụi nhỏ trông bé quá.
Mấy cô bé đang đá cầu thấy cô, bẽn lẽn tiến lại gần, ngập ngừng dùng tiếng phổ thông lắp bắp mời cô: “Cùng… đá… đi!”
Chúc Kim Hạ xua tay: “Cô đá không giỏi, các em cứ chơi đi.”
Mấy cô bé vẫn kiên trì: “Cùng… cùng đá!”
Nhìn vào đôi mắt long lanh của tụi nhỏ, Chúc Kim Hạ không nỡ từ chối, đành nhận lời: “...Thôi được, nhưng đừng chê cô đá dở nhé.”
Lũ trẻ chia thành hai đội, thi xem đội nào đá được nhiều hơn.
Chúc Kim Hạ từ hồi đi học đã không giỏi đá cầu, huống hồ bây giờ chân tay còn cứng ngắc.
Lần đầu, cô đá được năm cái.
Lần thứ hai, ba cái.
Rõ ràng là ngoài cô ra, mọi người đều rất thành thạo trò chơi này.
Rất nhanh chóng, đội có Chúc Kim Hạ đã bị đội kia bỏ xa.
Vài cô bé thắng trò oẳn tù tì để có cô trong đội ban đầu còn vui vẻ, giờ thì cả đám im lặng, tụ lại xì xào gì đó, sau đó một cô dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói với cô: “Không chơi với cô nữa.”
Chúc Kim Hạ: "..."
Rõ ràng là trường này không có dạy môn “nhân tình thế thái.”
Cô vừa tự an ủi bản thân nên rộng lượng, vừa bẽ mặt ngồi trở lại chỗ cũ, thì nghe thấy một tiếng cười khẽ phía sau.
Quay lại, cô thấy vị “hiệu trưởng” nào đó đang đứng ung dung, rõ ràng là chứng kiến hết mọi thứ.
“Sao chỗ nào cũng thấy anh vậy?” Chúc Kim Hạ khó chịu.