Sống làm thiếu phu nhân trong phủ hầu môn này đã ba mươi lăm năm, tất nhiên Ôn phu nhân hiểu rằng những lời như “cao nhân đã tính”, “không hợp tuổi”, “xung khắc mệnh số” đều chỉ là cái cớ bề ngoài, dùng để lừa người khác.
Lão phu nhân nói vậy, chẳng qua là giữ thể diện cho bà, tạo cảm giác như không phải ép buộc, mà là mẹ chồng thương yêu con dâu, cùng nhau bàn bạc, một gia đình hòa thuận.
Những trò giả vờ yêu thương và chu đáo như thế, đã gần hai mươi năm, nhưng lão phu nhân vẫn chưa thấy chán.
Ôn phu nhân khẽ cười lạnh trong lòng, không vội đáp lại Từ lão phu nhân.
Bà hoàn toàn trái ngược với vẻ kính trọng mẹ chồng thường ngày, lặng lẽ nhìn lão phu nhân Từ một lúc lâu.
Động tác vuốt cây ngọc như ý của Từ lão phu nhân chậm dần, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Trước khi lão phu nhân kịp nói, Ôn phu nhân đã đứng dậy.
“Con đi xem Minh Đạt.” Giọng bà vẫn kính cẩn.
Lão phu nhân khôi phục vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười gật đầu: “Đi đi, Minh Đạt tối qua còn nói nhớ con đấy.”
Bà ta còn thêm một câu, như lời nhắc nhở thân thiết: “Dù gì cũng là con ruột của con, có gì thì từ từ hỏi, đừng làm nó sợ.”
Ôn phu nhân khựng lại khi hành lễ.
Một lát sau, bà đứng thẳng lên, bất kính quay đi mà không trả lời, rồi rời khỏi phòng, chẳng buồn để ý đến sắc mặt lạnh tanh của Từ lão phu nhân.
Bao năm nay, lão phu nhân vẫn luôn nói những câu như: “Minh Đạt mới là con ruột của con!” Bà biết rõ rằng những lời quan tâm này chỉ là cái cớ để răn đe mẹ con bà.
Bà muốn ép buộc bà phải đổi hôn sự cho Minh Dao, lại còn dùng lời nói để đe dọa, hăm dọa!
Bà Ôn cũng không phải loại người dễ bắt nạt!
Đi đến trước cửa phòng Đông Sương, Ôn phu nhân nhắm mắt lại, thở dài một hơi sâu.
Bà biết rõ rằng… cũng như lão gia, lão phu nhân không mấy thích Tòng Dương.
Chuyện hôm nay chắc chắn không phải vì lão phu nhân muốn Minh Đạt gả đi, mà là chính Minh Đạt muốn kết thân với nhà họ Ôn.
Nhưng Minh Đạt… chẳng phải luôn chê Tòng Dương thiếu chí tiến thủ, có lần còn tức giận vì khuyên Tòng Dương không được mà nói sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu ta nữa hay sao?
Ôn phu nhân nhẹ nhàng bước vào phòng của con gái.
Kỷ Minh Đạt nửa nằm trên giường, tựa vào chiếc gối thêu hoa cúc trên nền lụa mềm, đắp chăn thêu hoa bách điểu hướng phượng. Tóc vẫn chưa chải, cô nhìn mẹ, môi mím lại.
Có vẻ mẹ không giận...
Nhìn con gái, Ôn phu nhân dồn hết cơn giận vào trong lòng, cố kiềm chế.
Bà bảo mọi người lui ra ngoài, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, tay kia đặt lên trán con, xác nhận rằng con không bị sốt. Bà đành chấp nhận rằng là Minh Đạt đã thay đổi ý định… liền thở dài hỏi: “Sao lại đột nhiên cảm thấy Tòng Dương tốt?”
Minh Đạt cảm thấy bị mẹ làm tổn thương!
— Mẹ chẳng lẽ nghĩ cô bị bệnh, hoặc điên sao?
Cô không bệnh, cũng không điên!
Minh Đạt rút tay khỏi mẹ, mím môi nói: “Là hôm qua bà nội đi chùa, các cao tăng, trụ trì đều nói Tòng Dương là quý nhân của con! Con nghĩ… hủy bỏ hôn ước với Thôi Khuê, đã khiến mẫu thân khó xử, lại phải mệt nhọc tìm hôn sự mới cho con, chi bằng con gả về nhà cữu, coi như đỡ phiền cho người!”
Bàn tay Ôn phu nhân trống rỗng, lòng lạnh toát.
Minh Đạt… không nói thật lòng.
Tại sao Minh Đạt lại không nói thật với bà?
Minh Đạt chắc chắn đã nói với lão phu nhân nhiều hơn những gì cô nói với bà, nếu không, lão phu nhân đã chẳng đồng ý cho cô cưới Tòng Dương.
Nắm chặt bàn tay rỗng, Ôn phu nhân chỉ hỏi: “Con thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
"Đương nhiên con đã suy nghĩ kỹ rồi!" Kỷ Minh Đạt lập tức trả lời, tiếp tục nói, "Chỉ cần mẫu thân đồng ý, bên nhà cữu cữu nhất định sẽ vui mừng, mọi người đều hài lòng!"
Trong khoảnh khắc đó, Ôn phu nhân thật sự muốn buông bỏ mọi chuyện, không quan tâm đến việc của con gái nữa!
Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời của một người phụ nữ. Bà không muốn đoán tâm ý của bà mẹ chồng, nhưng Minh Đạt vẫn còn trẻ, có thể hôm nay cô bé nghĩ mình đủ sức, nhưng sau này, trong hàng chục năm tới, cô sẽ mãi hối hận vì sự bốc đồng của mình hôm nay…
Ôn phu nhân nén giận, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ta không rõ tại sao con đột nhiên cảm thấy gia đình bên cậu là nơi tốt, nhưng nơi đó thật sự không phù hợp với con đâu, ta sẽ không hại con đâu!”
Bà tiến lại gần con gái hơn, chân thành nói: “Chưa bàn đến những điều khác, chỉ nói về cữu mẫu(mợ) của con thôi... cữu mẫu có tính cách rất khác biệt, Minh Dao còn có thể chịu đựng được, nhưng với tính cách kiêu ngạo của con, nếu thật sự trở thành mẹ chồng nàng dâu, con sẽ chịu đựng nổi không?”
Kỷ Minh Đạt khựng lại một lúc, rồi từ từ nói: “Con biết mẫu thân thương nhị muội… nhưng người cũng đừng vì thương muội mà nói không tốt về con…”
Cô quay mặt sang một bên, nói thêm: “Cữu mẫu có phải là người không biết lý lẽ đâu? Trong các tỷ muội, cữu mẫu luôn thương con nhất… sao có thể làm khó con được?”
Ôn phu nhân nhìn chằm chằm vào con gái.
Chỉ trong vài ba ngày ngắn ngủi, con gái dường như đã trở thành một người mà bà không còn nhận ra nữa.
"Con có nhớ con và Minh Dao là tỷ muội ruột không..." Bà mở miệng hỏi, "Con quyết tâm muốn kết hôn như vậy, con có nghĩ rằng Tòng Dương có sẵn lòng cưới con không? Con đã nghĩ sau này sẽ gặp mặt Minh Dao như thế nào chưa?"
Câu nói đó hoàn toàn khiến Kỷ Minh Đạt tức giận.
Cô liền xốc mạnh tấm chăn: "Mẫu thân, con cũng không hiểu nổi, con thua kém nhị muội ở điểm nào! Con ở đây, chẳng lẽ Tòng Dương vẫn còn chưa đủ sao!"
Cô nửa ngồi nửa quỳ, tay đặt bên cạnh, lưng thẳng tắp, nói với tốc độ nhanh: "Hơn nữa, con không tin là người không nhìn ra, nhị muội chỉ vì nghe theo lời mẹ mới ở gần Tòng Dương thôi! Đừng nói là trước đây nhị muội thường xuyên tránh mặt huynh ấy, không nói chuyện cùng huynh ấy. Dù là từ năm ngoái, nhị muội có bao giờ nhắc đến huynh ấy một lời nào không? Mẫu thân gần gũi với muội như vậy, hai người thường ngày ở cùng nhau, người thử hỏi xem, nhị muội có một lần nào chủ động muốn gặp huynh ấy không? Nếu mẫu thân không muốn, thì đừng tìm lý do nữa, cứ nói thẳng ra thôi!"
Đôi mắt Kỷ Minh Đạt đỏ hoe, kiên định nhìn mẹ mình.
Ôn phu nhân cũng rưng rưng nước mắt, nhìn con gái: “Con... con trách ta… cho rằng ta thương Minh Dao hơn, không thương con?”
Kỷ Minh Đạt mấp máy môi, không trả lời.
Ôn phu nhân hiểu được câu trả lời.
Không biết vì sao, bà đột nhiên muốn bật cười, bà khẽ cười vài tiếng rồi nói: “Minh Đạt, con không phải không biết, năm đó là bà nội con muốn đón con về, chứ không phải ta đưa con đi đâu... Ta nuôi Minh Dao, là vì mẫu thân con bé đã mất, nếu ta không chăm sóc con bé, thì ai sẽ chăm sóc? Con bé là con của phu thân con đó –”
Bà chợt ngừng lại.
— Ở viện của lão phu nhân, dù là không có ai ở đó, bà cũng phải cẩn trọng khi nói chuyện với chính con gái mình!
Ôn phu nhân lấy lại bình tĩnh, rồi quay người rời khỏi, không quay lại chính viện để từ biệt bà mẹ chồng.
Kỷ Minh Đạt ngồi thẫn thờ trên giường.
Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng cô, dày đặc và trói buộc.
Là hối hận chăng?
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, cánh cửa phòng khẽ mở, là lão phu nhân bước vào.
"Thưa bà!" Kỷ Minh Đạt lập tức tìm lại chỗ dựa vững chắc.
Cô lao vào vòng tay ấm áp của bà nội, muốn kể hết mọi điều về cuộc tranh cãi với mẹ. Nhưng chưa kịp mở miệng, bà nội đã mỉm cười nói: “Mẹ con nào có giận con lâu đâu?”
Vuốt ve mái tóc đen mượt của cô cháu gái, bà nội dịu dàng nói: “Mẹ con thương con nhất, không vì chuyện này mà giận con thật đâu, vài ngày nữa nhất định sẽ ổn thôi.”
Giọng nói ấm áp và từ bi của bà nhanh chóng xoa dịu đi nỗi day dứt của Kỷ Minh Đạt.
Nhưng lời mẹ nói… không phải là không để lại dấu ấn.
Nghĩ đến chuyện hôn sự, nghĩ đến nhà họ Thôi, nhà họ Ôn, Thôi Khuê, Tòng Dương, nghĩ đến nhị muội… nghĩ đến tương lai… Kỷ Minh Đạt lại thấy bất an.
Cô hỏi bà nội: “Dù sao nhà hai bên cũng đã bàn định là nhị muội và Tòng Dương rồi… cũng gần đến lễ định hôn, con… con lại muốn lấy hôn sự này đi, con…”
“Con là tỷ, nó là muội, đại tỷ, đó là lẽ đương nhiên,” giọng bà nội trở nên lạnh lùng, cứng rắn hơn, “Huống hồ con là con của mẹ con sinh ra, còn nó là con của một tiểu thiếp, nó làm sao có thể so sánh với con! Rồi để cha mẹ con tìm cho nó một nhà khác mà gả!”
Bà nói: “Đã là con gái nhà An Quốc Công, còn sợ không lấy được chồng sao! Được sinh ra trong nhà họ Kỷ, đó đã là phúc phận mấy đời của nó rồi!”
Bà nội tỏ vẻ bất bình khi nhắc đến con cái của thiếp, Kỷ Minh Đạt không dám lên tiếng.
Cô yên lặng gục vào gối bà, trong đầu lại hiện lên vẻ thất vọng và buồn bã của mẹ…
Kỷ Minh Đạt khẽ nhúc nhích, chôn chặt khuôn mặt mình.
Cô không dám nói với mẹ về giấc mơ thấy Tòng Dương lập công danh vì sợ mẹ nghĩ cô tham vọng hư vinh, đức hạnh có vấn đề, phụ lòng dạy dỗ của thầy cô và trưởng bối suốt bao năm.
Nhưng mẹ vẫn thất vọng về cô.
Lão phu nhân khẽ vỗ lưng Kỷ Minh Đạt, cho người hầu bước vào chăm sóc.
Kỷ Minh Đạt cố thả lỏng, không nghĩ nhiều nữa.
Lời của lão phu nhân luôn luôn đúng.
Chỉ vài ngày nữa thôi, mẫu thân… nhất định sẽ không giận cô nữa.
…
Sau khi ở bên cô cháu gái nửa canh giờ, lão phu nhân cho cô nghỉ ngơi, rồi tự mình ra ngoài, đi dạo quanh sân.
Hôm nay trời đẹp.
Ba ngày trước, bà thấy hoa ngọc lan gần đình Thỉ Vân trong vườn đã bắt đầu tàn, còn nghĩ sẽ ngắm lại một lần trong hai ngày tới. Nhưng Minh Đạt vẫn chưa thể ra ngoài, bà cũng không hứng thú đi ngắm hoa cùng bọn hầu gái, qua hai ba ngày nữa, e rằng hoa cũng không còn gì đáng xem nữa.
Nhưng hoa cỏ mỗi năm đều có, cũng không cần phải tiếc nuối.
Khi trở lại phòng, lão phu nhân dặn dò người hầu theo dõi động tĩnh ở chính viện và viện Hy Hòa, rồi nhắm mắt chợp mắt.
Tuy đang suy nghĩ nhiều chuyện, bà vẫn không thể ngủ được.
Sau hai khắc, bà mở mắt gọi trà, người hầu thân cận bên cạnh là Lưu Ly đã chuẩn bị sẵn trà vừa đủ nóng lạnh.
Thấy vẻ mặt lão phu nhân vui vẻ, Lưu Ly cân nhắc một chút rồi cười hỏi: “Xem ra, nhà chúng ta vẫn sẽ lo liệu chuyện cưới hỏi cho đại tiểu thư trước tiên?”
“Đó là điều tất nhiên rồi!” Lão phu nhân Từ liếc nhìn cô, “Không tổ chức đám cưới cho cô ấy trước, lại làm cho người khác trước sao? Sao ngươi hồ đồ vậy!”
“Không giấu gì lão phu nhân, con thật sự thấy bối rối!”
Lưu Ly nhanh chóng liệt kê những nhược điểm của Ôn Tòng Dương: '' Ôn đại gia được bà lão và cô nhà họ Lý nuông chiều đến mức mười tuổi rồi vẫn chưa từng học hành đàng hoàng ngày nào, mãi đến khi cậu họ cậu bắt ép, cậu ấy mới học vài năm. Vậy mà, vào dịp lễ Tết, ngay cả câu đố đèn lồng cậu ấy cũng không giải nổi! Nói về nhà họ Ôn, cũng là dòng dõi võ công như nhà ta, nhưng Ôn đại gia lại chẳng tinh thông cung kiếm... Thế mà sao lại xứng với đại tiểu thư nhà chúng ta? Mong lão phu nhân giải thích cho con ạ.”
Lão phu nhân Từ lại tán đồng: “Ngươi nói đúng. Cậu ấy thật sự không xứng đáng. May mắn là nhà Lý Quốc Bá chỉ có mình cậu ấy là con trai, tương lai cũng chỉ là một kẻ kế thừa tước vị, sống nhàn nhã qua ngày.”
Lưu Ly không xen vào, chờ lão phu nhân nói tiếp.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại,” lão phu nhân Từ tiếp tục, “dù sao nhà Lý Quốc Bá cũng có hai đời tước vị. Đại tiểu thư của nhà ta cưới vào đó, chính là phu nhân quản gia của phủ Quốc Công, sau này cũng sẽ có danh phận của một phu nhân Tử tước, và con cái của cô ấy cũng sẽ được thừa hưởng. Nhà họ Ôn dù không bằng nhà ta, nhưng cũng là dòng dõi khá tốt.”
Nghĩ đến đây, lão phu nhân càng thấy cuộc hôn nhân này cũng không tệ: “Nhà họ Ôn biết đại tiểu thư của nhà chúng ta sẽ kết hôn, chẳng phải họ sẽ vui mừng khôn xiết sao? Không như tên tiểu tử Thôi Khuê kia, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, không mấy thân thiện với đại tiểu thư nhà ta, như thể ai nợ hắn cái gì!”
Nếu cưới Thôi Khuê mà phải phí công chiều chuộng hắn, thì chẳng bằng về nhà họ Ôn mà sống vui vẻ.
Có lẽ, như lời Minh Đạt nói, cô ấy vốn dĩ cảm thấy không hợp với Thôi Khuê, lần này coi như ông trời ban phúc, cảnh báo cho cô ấy vậy.
Lão phu nhân đã nói đến mức này, Lưu Ly chỉ có thể khen ngợi: “Quả nhiên là lão phu nhân suy nghĩ chu đáo.”
Lão phu nhân Từ cảm thấy đắc ý, mỉm cười nói: “Ta chỉ có một đứa cháu gái ruột là đại tiểu thư, dĩ nhiên phải xem xét kỹ càng cho nó. Không như phu nhân của ngươi, không thương con ruột mà lại nuông chiều kẻ khác, còn dám giận dỗi với mẹ chồng và làm tổn thương con gái mình!”
Nói xong bà tức giận đặt mạnh chén trà xuống.
Lưu Ly định khuyên nhủ, nhưng lão phu nhân đã cân nhắc xong xuôi, khoát tay: “Xem bà ấy đã tận tụy với ta nhiều năm, hôm nay ta sẽ không so đo với bà ấy.”
...
Nửa buổi sáng đã trôi qua, cuối cùng Kỷ Minh Dao cũng thấy phu nhân trở về.
Phu nhân trông có vẻ thất thần.
Kỷ Minh Dao không đoán chuyện gì đã xảy ra ở An Khánh Đường, chỉ vội đỡ phu nhân ngồi xuống. Cô không tự mình dâng trà hay đưa khăn tay – những việc đó do Tố Nguyệt và Bích Nguyệt làm rất tốt, cô không cần làm thay.
Cô chỉ ngồi bên cạnh khi phu nhân ngồi xuống, lặng lẽ ở bên.
Phu nhân Ôn thẫn thờ một lúc, không nhận chén trà mà chỉ cầm lấy chiếc khăn tay ấm để lau tay và mặt.
Bà thấy lòng mình rối bời, nhìn Minh Dao một lúc rồi lại dời mắt...
Nhìn đi nhìn lại vài lần, bà bấm mạnh vào lòng bàn tay dưới tay áo, quay sang Minh Dao.
“Nói cho ta nghe…” Phu nhân Ôn muốn mỉm cười với Minh Dao, nhưng lại không sao cười nổi.
Bà không dám nghĩ đến nét mặt hiện tại của mình ra sao, chỉ cố gắng làm dịu giọng: “Trong lòng con, nghĩ thế nào về Tòng Dương?”
Bà vội nói thêm: “Con nói thật đi, không cần để ý đến ta, cũng không cần để ý đến nhà họ Ôn… chỉ cần nói Tòng Dương trong lòng con là người thế nào—”