Thẩm Ngân Thu bước lên một bước, nghiêng đầu thấp giọng nói với Thiên Quang:
“Chúng ta đứng đông người trước cổng như thế này chẳng phải càng thêm chướng mắt sao?”
Thiên Quang thực sự tiến thoái lưỡng nan, quan sát xung quanh một lúc, cuối cùng quyết định nghe theo lời tiểu thư. Đứng ngoài hay quay vào xe đều quá bắt mắt, danh tiếng của tiểu thư mới là quan trọng nhất! Chiêu này của phu nhân Thẩm phủ đúng là độc, kiểu gì cũng nắm được nhược điểm của tiểu thư nàng.
Nghĩ thông rồi, Thiên Quang ở lại chỉ huy các vệ sĩ dỡ đồ từ xe xuống, còn Thiên Vân, Thiên Thủy cùng Thiên Tảo – người từ nãy vẫn im lặng – thì theo Thẩm Ngân Thu vào phủ.
Tiểu tư canh cổng tuy không dám ngăn cản, nhưng cũng rất biết điều, lập tức hành lễ nói:
“Tham kiến nhị tiểu thư.”
Thẩm Ngân Thu bước chân chững lại, hỏi:
“Có thông báo với phu nhân hoặc quản gia chưa?”
Tiểu tư vội vàng gật đầu lia lịa:
“Vừa rồi đã cử người đi báo rồi ạ, nhưng chắc chủ tử bận quá, nên vẫn chưa có ai ra tiếp.”
Ánh mắt Thẩm Ngân Thu khẽ chuyển, nhìn về hàng xe ngựa đang đỗ bên ngoài, khách đến hôm nay xem chừng không ít. Nhưng hành trình của nàng ngày nào cũng có người báo về Thẩm phủ, nếu thật lòng quan tâm, sao có thể không biết hôm nay nàng sẽ về? Vậy mà trong phủ lại mời khách, đến một lời hồi âm cũng không buồn gửi?
Thẩm Ngân Thu chợt cúi đầu, khẽ cười, không nói thêm gì nữa, quay sang hỏi Thiên Vân:
“Thiên Vân còn nhớ viện cũ của ta ở đâu không?”
Mười một năm rồi không sống ở Thẩm phủ, nàng thật sự không nhớ nổi nữa.
Thiên Vân gật đầu:
“Chỉ là khi ấy tiểu thư mới ba tuổi ở đó, không rõ giờ viện ấy còn không…”
“Phải ha.” Thẩm Ngân Thu đi chậm lại, như đang suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Thiên Thủy nhẹ giọng:
“Tiểu thư đừng vội, chúng ta đi dạo hậu viện một vòng coi như làm quen lại cảnh cũ cũng hay mà.”
Nói chí lý. Bốn tỳ nữ của nàng đúng là ai cũng có sở trường, đều là bảo bối.
Vậy là chủ tớ bốn người do Thiên Vân dẫn đầu, cùng nhau đi về phía hậu viện. Trên đường có vài người làm trong phủ đi ngang, thấy Thẩm Ngân Thu liền sững lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và thán phục, rồi nhanh chóng cúi đầu tránh sang bên hành lễ.
Thiên Thủy khẽ hừ một tiếng:
“Vô lễ! Đến nhị tiểu thư cũng không biết gọi.”
Chỉ có bốn người họ nghe thấy câu này, vẻ mặt Thẩm Ngân Thu vẫn bình thản không chút để tâm. Với cái “nhà” này, nàng chẳng có bao nhiêu tình cảm, người trong phủ vẫn âm thầm gọi nàng là “con của Thẩm phủ” đấy thôi.
Trí nhớ của Thiên Vân rất tốt, vẫn còn nhớ đường, chỉ là không nhớ rõ viện nào là của tiểu thư này, viện nào là của tiểu thư kia. Mất một nén nhang đi vòng vèo mới tìm đến được viện cũ nơi Thẩm Ngân Thu từng sống thuở nhỏ.
Ồ… nhìn qua thì đúng là tiêu điều lạnh lẽo.
Dẫu sao thì cha ruột nàng cũng là đương triều Thừa tướng, đại cữu và nhị cữu lại lần lượt giữ chức trọng yếu ở Trung thư và Thượng thư tỉnh. Cái viện này thì cũng được xem là khí phái, nhưng nếu so với phủ họ Lưu… vẫn kém hơn một bậc. Ừm, chắc do cữu cữu út là thương nhân?
Thiên Thủy nhìn quanh như thể muốn rớt cả cằm, thì thào nói:
“Thiên Vân, tiểu thư từng ở cái viện này á?”
Thiên Vân thấy nàng làm vẻ ‘bà đùa tui à’ thì nén nỗi buồn trong mắt, khẽ gật đầu xác nhận.
Thẩm Ngân Thu chăm chú quan sát viện này — cây cối mọc loạn xạ, cánh cổng tuy vẫn chắc chắn nhưng rõ ràng là đã lâu không có ai chăm nom. Nhưng không thể nào là bỏ hoang suốt mười một năm được, chắc chỉ là hai ba tháng gần đây cố tình bỏ mặc. Mới về đã bị lạnh nhạt thế này, Thẩm phủ hiển nhiên cho rằng nàng không dám nói ra ngoài, nên mới dám ngang nhiên như thế?
Coi thường người đến mức này… đích mẫu Thẩm phủ quả nhiên là một tay che trời. Đến cả vẻ “từ mẫu” cũng không buồn giả vờ. Ấy vậy mà bên ngoài còn đồn đại bà ta hiền hậu, đúng là… buồn cười.
Sau một hồi suy nghĩ và phân tích, Thẩm Ngân Thu lại thấy hứng thú đánh giá cái viện tuổi thơ này — dù chẳng có ký ức tốt đẹp nào.
Nàng vừa định bước vào thì sau lưng có một giọng tỳ nữ vang lên nhẹ nhàng:
“Tiểu thư .”
Thẩm Ngân Thu quay đầu lại, Thiên Vân và Thiên Thủy lập tức cảnh giác.
Nha hoàn kia nhìn thấy vẻ ngoài và khí độ của Thẩm Ngân Thu thì càng thêm chắc chắn người trước mặt là khách quý được mời đến phủ hôm nay. Nàng ta cũng không thắc mắc vì sao “tiểu thư” lại đi từ hậu hoa viên sang hậu viện, vừa thấy là nghĩ ngay — chắc đi lạc rồi.
Nàng cúi đầu cung kính nói:
“Tiểu thư đi lạc rồi phải không ạ? Hậu hoa viên đi về phía này, để nô tỳ đưa người quay lại.”
Thẩm Ngân Thu còn đang ngạc nhiên vì có người nhận ra mình, nhưng nhìn tư thế và nghe lời nàng ta nói, lại chợt tỉnh ngộ — giống hệt phủ họ Lưu, nếu hôm nay mời các tiểu thư quý tộc tới, thì đa phần sẽ tụ hội trò chuyện ở hậu hoa viên. Vậy nên nha hoàn này tưởng nàng là khách từ phủ khác tới?
Nàng hiểu rõ điều ấy. Nhưng bốn nha hoàn bên cạnh nàng thì không dễ bỏ qua như vậy. Thiên Thủy giận đến sôi gan — đến tỳ nữ cũng không nhận ra chủ tử của mình, từng chút từng chút đều nói lên một điều rõ ràng: Tiểu thư nhà nàng ở Thẩm phủ này — rốt cuộc là không có địa vị gì cả.
Thẩm Ngân Thu là người có tâm thái rộng rãi, nàng mỉm cười hỏi:
“Xin hỏi viện này hiện có ai ở không? Nhìn qua thì thấy hoang vắng quá.”
Nha hoàn kia ngẩng đầu liếc qua viện một cái, rồi lại cúi mình đáp:
“Hồi tiểu thư, viện này từng là chỗ ở của một vị tiểu thư thứ xuất trong phủ. Từ khi nô tỳ vào phủ đến nay vẫn chưa từng thấy ai ở đây.”
Thẩm Ngân Thu làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ:
“Vậy sao… Nhưng trong phủ ngoài đại tiểu thư, chỉ có ba vị tiểu thư thứ xuất khác, theo ta được biết thì viện của họ đều không ở khu này.”
Thiên Vân cũng cảm thấy đám hạ nhân trong phủ ai nấy đều lạ mặt, nghe thấy chủ tử cố tình trêu đùa nha hoàn kia thì cũng chỉ thản nhiên theo.
Nha hoàn kia trầm mặc một lúc mới nói:
“Hồi tiểu thư, nô tỳ vào phủ muộn, chuyện trước đây không rõ, xin tiểu thư thứ lỗi.”
Thẩm Ngân Thu liếc nàng một cái, cũng chẳng còn hứng thú. Ở cái phủ này, dấu tích của nàng xem ra đã bị cố ý xóa sạch. Nàng chỉ muốn an phận làm một thứ nữ, chỉ mong đối phương đừng làm quá.
Thiên Vân lạnh nhạt cất lời:
“Ngươi đã không biết viện này từng có ai ở, vậy thì ngẩng đầu nhìn kỹ cho rõ — đây chính là nhị tiểu thư của Thẩm phủ. Sau này gặp lại nhớ rõ mặt!”
Nha hoàn kia vốn chỉ định tốt bụng đưa một vị tiểu thư đi lạc trở lại hậu hoa viên, giờ thì choáng váng! Một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngân Thu đang đứng.
Gió thu thổi qua, cây ngân hạnh bên cạnh xào xạc, từng chiếc lá vàng rơi lả tả. Nha hoàn kia chăm chú nhìn người thiếu nữ giữa khung cảnh ấy, lúc này mới phát hiện trong nét đẹp ấy thấp thoáng vài phần bóng dáng của Lưu di nương. Nàng biết mình đã lỡ lời, vội đỏ mặt quỳ xuống nói:
“Nô tỳ không nhận ra nhị tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, xin tiểu thư trách phạt.”
Thẩm Ngân Thu lại thấy nha hoàn này cũng thú vị — đến giọng nhận sai cũng vững vàng, hơi giống Thiên Quang.
Nàng vốn không có ý trách phạt ai cả. Thứ nhất là nàng rời nhà lâu năm, hạ nhân không nhận ra cũng là chuyện bình thường. Thứ hai, nếu vừa mới trở về đã trách phạt người hầu, danh tiếng của nàng sẽ ra sao? Nàng có thể lập uy trước kẻ không biết tôn kính, nhưng không phải bây giờ, và cũng không phải vì lý do này.
“Ngươi đứng lên đi. Viện này hiện tại là không có người ở đúng không?”
“Đa tạ nhị tiểu thư, đúng vậy ạ.” Nha hoàn trong lòng thì nghĩ: nhìn qua là biết không có người ở rồi… Nhưng nghĩ đây là nơi nhị tiểu thư từng sống, nàng lại không dám nói gì thêm.
Thẩm Ngân Thu vốn định hỏi mẫu thân có sắp xếp viện khác cho mình không, nhưng lại thấy mình suy nghĩ nhiều quá. Có được câu trả lời mình cần, nàng liền cho nha hoàn lui xuống, còn bản thân thì bước vào trong viện.
Thiên Vân đi trước mở cửa phòng, may mà không có bụi bặm tung lên đầy mặt. Thiên Vân quan sát xung quanh một vòng, cảm thấy hôm nay liệu có thể ở lại đây không cũng còn là vấn đề.
Tất cả đồ đạc đều là sắp đặt từ hồi còn bé, đơn sơ đến mức khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Thiên Thủy mắt rưng rưng nhìn chủ tử. Ở phủ họ Lưu, dù đôi khi bị các tiểu thư khác châm chọc, nhưng có lão phu nhân che chở, ăn mặc dùng đồ đều tinh tế tỉ mỉ.
Hôm nay đến Thẩm phủ, coi như nàng ta mở mang tầm mắt. Viện của các tiểu thư thứ xuất ở phủ họ Lưu còn hơn chỗ này trăm lần, huống hồ đây lại là nhà của Thừa tướng!
Chủ tớ bốn người đứng trước cửa phòng, im lặng không nói một lời.
Mãi cho đến khi một quản gia vội vàng chạy đến, chẳng rõ đã tìm bao nhiêu nơi mới thấy họ, trông có vẻ rất gấp. Lão hành lễ qua loa rồi dồn dập nói:
“Nhị tiểu thư, người về rồi à! Phu nhân đang sai người đi tìm người khắp nơi, sao người lại chạy tới đây? Mau theo lão nô đi gặp phu nhân!”
Thẩm Ngân Thu còn chưa kịp mở miệng, quản gia đã líu lo một tràng. Vừa nghe nói là phu nhân gọi, nàng cũng không dám chậm trễ, liền lập tức theo quản gia rời đi.
Trên đường đi, Thẩm Ngân Thu vừa ngắm những chậu cây cảnh ven lối, vừa dịu dàng hỏi:
“Quản gia, khách của mẫu thân đã rời đi chưa?”
Quản gia khẽ đáp:
“Dạ chưa ạ. Hôm nay trong phủ có rất nhiều tiểu thư có thân phận địa vị trong kinh thành đến làm khách, bận rộn vô cùng. Nếu có chỗ nào sơ suất khiến nhị tiểu thư phật ý, mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua.”
Thẩm Ngân Thu gật đầu mỉm cười, trong lòng cũng thở phào đôi chút. Đích mẫu không phải người ngu ngốc, hẳn sẽ không giở trò gì ngay trong dịp tiếp đãi khách thế này. Dù sao nàng cũng mang danh là tiểu thư của Thẩm phủ, mà vị tỷ tỷ đích xuất kia sắp gả đi rồi — nếu lúc này nàng mang tai tiếng, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến các tiểu thư khác trong phủ.
Chưa vào đến hậu hoa viên, từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng cười nói của các thiếu nữ bên trong. Âm thanh uyển chuyển, thanh nhã, dịu dàng, kiều mỵ… đủ mọi sắc thái vang lên không dứt.
Quản gia dẫn Thẩm Ngân Thu bước vào, trên đường đi các tiểu thư đều quay đầu nhìn nàng chăm chú, sau đó thì thầm gì đó với các tỳ nữ bên cạnh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Thẩm phu nhân ngồi ở chính giữa, phía đông đại sảnh, bên một chiếc bàn tròn lớn. Xung quanh là năm sáu vị quý phu nhân — người thì quý khí trang nghiêm, người thì cười mỉm dịu dàng, người lại lạnh lùng vô cảm, kẻ thì cao cao tại thượng — mỗi người đều toát ra khí thế áp chế.
May mà Thẩm Ngân Thu từ nhỏ đã được lão phu nhân phủ họ Lưu dẫn đi dự không ít yến tiệc, đối với những trường hợp như thế này, nàng đã quá quen thuộc, rất điềm tĩnh.
Nàng bước lên hành lễ với Thẩm phu nhân trước, giọng nói mềm mại:
“Ngân Thu tham kiến mẫu thân, thỉnh an các vị phu nhân.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Ngân Thu, mắt Thẩm phu nhân khẽ nheo lại, bàn tay dưới bàn đang cầm khăn cũng siết chặt — con hồ ly nhỏ này, càng lớn càng chướng mắt! So với tiện nhân trong hậu viện kia, nó còn quyến rũ hơn vài phần!
Sao năm xưa không bệnh chết quách đi cho rồi!
Thẩm Ngân Thu vẫn lặng lẽ giữ lễ, không có lời cho phép của trưởng bối thì nhất quyết không động đậy, chút phép thử này nàng chẳng hề để tâm.
Các tiểu thư ngồi gần đó cũng dần yên lặng, ánh mắt liên tục liếc về phía nàng, lén bàn tán. Những lời xì xào không lọt tai, khiến ánh mắt Thẩm Kim Thu càng lúc càng lạnh.
Y phục trên người Thẩm Ngân Thu, trang sức trên tóc, cả khí chất thanh thoát và nhan sắc vượt trội của nàng đều bị đám tiểu thư kia đem ra bàn luận không sót thứ gì. Ai nấy đều tò mò đoán nàng là con gái của vị quan nào mà từ trước đến giờ chưa từng gặp qua.